Dù mới gặp một lần, nhưng bàn tính trong đầu b thư Tiểu Chúc như sắp nổ tung ra:
“Không phải cô nói vị bác sĩ kia tự mình làm thuốc sao? Thế chẳng phải rất hợp với thôn ta à? Bệnh nhân trong thôn ít, không ai làm phiền cô ấy làm thuốc. Còn muốn bán thuốc? Nhờ phúc của cô, giờ thôn mình giao hàng nhanh lắm!”
“Nhà cô ấy có chuyện khó nói cũng chẳng sao! Cô xem, một cô gái độc thân ở nơi khác còn phải thuê nhà ổn định cuộc sống… Ở thôn mình thì sao? Có sẵn cả nhà thuốc, cả giường bệnh, đồ đạc trong nhà chờ bác sĩ Lý đi rồi bọn tôi sẽ sắp thêm chút ít… Một mình cô ấy chiếm cả cái sân lớn thế này, chẳng phải quá tuyệt sao?”
Bí thư Tiểu Chúc nghiêm túc nói: “Đừng nhìn thôn ta nghèo mà coi thường, có người còn phải nhờ quan hệ để vào đây đấy!”
Nói thật, cái kiểu “nhờ quan hệ” này chắc chắn không phải để đến cái thôn khỉ ho cò gáy của họ.
Tống Đàm thầm nghĩ trong lòng.
Dù vậy, tâm tư của bí thư Tiểu Chúc quả thật là vì thôn mà lo liệu.
Đừng nghĩ thôn ít người, nhưng hầu hết toàn là người già. Những cơn đau đầu sổ mũi cũng khó chịu lắm rồi, có khi gặp chuyện gấp họ còn chẳng biết gọi 120, thậm chí địa chỉ cũng không rõ ràng...
Có một bác sĩ đáng tin cậy, đúng là như có viên thuốc an thần. Bằng không, lỡ có trẹo chân cũng phải mò sang thôn bên khám, xa lắm đấy chứ chẳng đùa! Nghĩ tới đây, Tống Đàm không nhịn được giơ ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942870/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.