Nhưng chuyện cấp bách trước mắt vẫn là dỗ dành cha cô cái đã.
Tống Đàm quay sang an ủi Tống Tam Thành:
"Không sao đâu cha, cha cứ làm việc đi. Đám sóc này cứ để con xử lý!"
"Xem tụi nó có còn dám bén mảng lại nữa không!"
Thấy con gái nói với khí thế hừng hực, Tống Tam Thành vẫn có chút do dự, rồi thở dài dặn dò:
"Mai mốt nhớ thay lưới cửa sổ bằng loại lưới thép kiên cố ấy, đuổi đi là được rồi. Chỉ có chút thóc thôi, có phải năm đói kém đến mức c.h.ế.t người đâu mà đánh c.h.ế.t chúng nó, không đáng..."
Tống Đàm: ...
Cô dở khóc dở cười, vội nói:
"Cha, con gan không lớn đến mức đó đâu, hơn nữa sóc người ta cũng là động vật cần được bảo vệ mà."
Tống Tam Thành: ...
Ông khó hiểu, còn cảm thấy bị sốc nặng:
"Sao giờ cái gì cũng là động vật cần được bảo vệ thế? Thế ai bảo vệ cha đây?"
Nói vậy thôi, cuối cùng ông vẫn càu nhàu vài câu rồi xoay người đi làm tiếp. Phải nhanh tay xay hết đống lúa mới được!
Hầy... lần này là sóc, lần sau có khi là chuột luôn ấy chứ!
Thao Dang
Ai da, nuôi năm sáu con c.h.ó mà chẳng có lấy một con mèo!
Đợi đến khi khu rừng chỉ còn lại một mình Tống Đàm, cô nở một nụ cười lạnh, giơ tay bẻ lấy một cành cây mảnh khảnh bên cạnh, rồi bất thình lình nhấc chân, đạp mạnh lên thân cây bên cạnh!
Chỉ thấy cái cây chỉ hơi rung nhẹ thôi, vậy mà ngay giây tiếp theo, mấy con sóc xám đồng loạt hoảng loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942846/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.