Tống Đàm bước tới nhìn, không nhịn được véo m.ô.n.g đầy lông xù của Đại Điền một cái:
“Nuôi tốt ghê nhỉ! Nào, Kiều Kiều, kiếm cái hộp giấy cho nó ở đi, dạy cho nó không được cắn lung tung.”
“Đúng rồi, hôm nay lúa thu được đấy, lấy một bát ra để nó tự giữ làm vốn.”
“Dạ, chị!”
Kiều Kiều lập tức vui vẻ hẳn: “Em biết ngay chị là người tốt nhất mà!”
Rồi nhanh chóng nhét Đại Điền vào túi áo, quay đầu chạy vọt vào kho.
Ngô Lan: ...
Bà thở dài một cách chua chát: “Đúng là chị tốt, làm mẹ thì nhẫn tâm.”
“Không thể nói vậy được,” Tống Đàm vội an ủi bà, “Mẹ làm gì gọi là nhẫn tâm, đó gọi là có trách nhiệm.”
“Nói thật, mẹ dạy tốt mà! Mẹ xem con đây này, xuất sắc biết bao! Rồi lại nhìn Kiều Kiều, ngây thơ vui vẻ cỡ nào!”
“Chỉ là chưa gặp đúng môi trường thôi, chứ không mẹ mà đi làm giáo dục thì chắc chắn là chuyên gia hàng đầu.”
Ngô Lan ngượng ngùng một lúc: “Thật ra không phải là không có môi trường...”
“Hả?”
Tống Đàm ngẩn người.
Lại thấy bà chỉ vào cái giá đỡ điện thoại màu đỏ trong nhà:
“Con mua cho mẹ thêm cái nữa, cái này Kiều Kiều hay dùng, bất tiện lắm.”
“Mẹ định lên TikTok, người ta dạy chữ, dạy mua vé, dạy xài mạng... mẹ định dạy mọi người làm nông.”
Thôi rồi!
Kiều Kiều dạy, giờ bà cũng dạy, cuối năm ai làm giáo viên xuất sắc nữa đây?
Nhưng cũng được, có việc gì làm, đỡ cho Ngô Lan rảnh rỗi, suốt ngày cứ tìm chuyện để bận rộn.
---
Thao Dang
Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942842/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.