Vừa lúc đó, điện thoại video của mợ cả gọi tới.
Ngô Lan chỉ do dự một giây, lập tức nhét điện thoại vào tay Tống Đàm, đồng thời không phát ra tiếng mà chỉ khẩu hình: "Con nói đi, con nói đi!"
Tống Đàm: …
Cô lại liếc nhìn Ngô Lôi, lúc này sắc mặt anh ta cũng nghiêm túc hẳn lên.
"Anh Lôi, anh nhất định phải chịu đựng mấy ngày đã, nếu không mợ cả chắc chắn còn có chiêu khác."
"Đúng rồi, anh có muốn nói với mợ cả vài câu không?"
"Không!" Ngô Lôi lập tức lắc đầu, sau đó còn cam đoan chắc nịch:
"Cứ yên tâm!"
Làn da rám nắng của Ngô Lôi vẫn còn vương chút đỏ ửng vì phơi nắng, nhưng vẻ mặt lúc này lại vô cùng nghiêm túc, trong lòng anh ta, độ tin cậy của cô em họ Tống Đàm bây giờ đã tăng vọt lên mức cao ngất ngưởng.
Còn về cha mẹ…
Anh ta quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy thình thịch lên lầu.
Mãi đến khi đó, Tống Đàm mới nhấc máy.
Trên màn hình, viền mắt mợ cả vẫn còn hơi đỏ, vừa nhìn thấy Tống Đàm liền khựng lại một chút, sau đó mới hỏi:
"Đàm Đàm, anh Lôi của con qua đó không gây phiền phức gì cho các con chứ?"
"Không có đâu ạ!" Tống Đàm cố ý nói thật to, đến mức người đứng trên sân thượng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Mợ cả, con còn phải cảm ơn mợ nữa ấy chứ! Mợ cứ bảo anh Lôi thế này thế kia, nhưng thực ra anh ấy tốt lắm! Vừa tới là đã giúp bọn con gặt lúa ngay, tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942841/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.