“Nhưng mà, anh Yến Bình thật sự rất tốt, chính là anh của em mà!”
Kiều Kiều đột nhiên mở miệng nói.
Rồi cậu quay trái, quay phải, với vẻ mặt đặc biệt thiên vị mà khuyên rằng:
“Anh Lôi Lôi, cậu nói anh làm việc không tốt, phải sửa đổi chút đi... Cho nên trẻ hư thì không được ăn đồ ngon, anh ăn thịt, mà t.hịt thì rất đắt.”
Đúng vậy, t.hịt rất đắt. Thế nên dù có đem ra ngoài kể, cũng chẳng ai có thể nói rằng mình bị đối xử bất công.
Nhưng vấn đề là, có dưa chuột và cà tím ngon như thế này, ai mà thèm ăn t.hịt thường chứ?
Lại còn có Tần Quân là người ngoài đứng cạnh, đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô tội của Kiều Kiều… Ngô Lôi chỉ cảm thấy hai má mình nóng ran.
Nhìn sang Trương Yến Bình, bây giờ vừa đen vừa vạm vỡ, một lao động đúng nghĩa, rõ ràng cũng là họ hàng, chẳng lẽ đây chính là cái giá của việc cải tạo thành công sao?
Ngô Lôi nghĩ bụng…
Nếu mình mà cũng đen và thô như vậy, Lệ Lệ chắc chắn sẽ không thèm mình nữa!
Nghe thấy âm thanh náo nhiệt truyền đến từ tầng dưới, Ngô Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, ôm bát cơm quay về phòng mình ngay lập tức.
“Không cho ăn thì thôi, ai thèm chứ!”
Cánh cửa vừa đóng lại, khóe mắt anh ta như muốn rớt ra cả nước mắt.
Thật ra anh ta thèm, thèm lắm luôn.
---
Ở tầng dưới, Tống Đàm đang vui vẻ dẫn mọi người đi tham quan khắp căn nhà.
Thực ra thì cũng chẳng có gì đáng xem, bây giờ trên mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942830/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.