Thật sự tiếc quá, món đào non muối này trong lần quảng bá lần này đã thất bại thảm hại.
Không phải vì nó không đủ đẹp hay không đủ ngon, mà thực sự vì mọi người ăn no quá mức rồi!
Từ người lớn đến trẻ nhỏ, ai nấy đều ôm bụng. Ngoài mấy bé con còn chưa ăn được đồ phụ thì đang chảy dãi đầy yếm, còn lại ai nhìn cũng như có bầu mấy tháng.
Ngay cả mấy bà thím vốn chú trọng giữ sức khỏe, chỉ ăn no bảy tám phần, giờ cũng phải vịn lấy bàn, chân tách ra, từ từ lắc lư. Vừa thấy Tống Đàm mở hũ ra, lập tức quay phắt đầu đi:
"Không ăn nữa! Không ăn nổi nữa rồi!"
"Giờ tôi còn ngồi không nổi nữa đây, như sắp nghẹn đến tận họng rồi..."
Tống Đàm: ...
Ơ này.
Chuyện gì đây.
Ý là, sức đề kháng của dân thành phố đối với món ăn quê nhà bây giờ yếu như thế sao?
Cô đành tiếc nuối thu hũ đào non lại.
Nhìn quanh bàn, chỉ còn mấy vệt canh loang lổ, những chiếc nồi hầm thì bị vét sạch chẳng còn gì. Bạn bè cô thì ngồi xiêu vẹo trên ghế, nhìn dáng vẻ là biết chẳng ai đứng dậy nổi.
Cứ thế này thì không ổn chút nào!
Tống Đàm bỗng cảm thấy lo lắng. Chiều nay không có việc nặng để làm, mà không thấy đói thì bán đồ kiểu gì được? Cả đám đã đến đây rồi, chẳng nhẽ thế là xong?
Sau khi suy nghĩ một lát, cô chỉ vào căn nhà lớn khiến bạn bè trầm trồ, nói:
"Tôi không ngờ là khẩu phần ăn của mọi người cũng khá phết nhỉ. Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942829/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.