Vương Lệ Phân hừ một tiếng, rõ ràng vẫn còn tức chuyện cũ:
"Năm đó tôi trồng một luống dâu tây ở rìa vườn rau cho Kiều Kiều ăn. Mỗi ngày thằng bé đều ra ngó. Kết quả, quả dâu vừa đỏ được tí, đã bị bà ta ăn sạch!"
"Ăn thì thôi đi, bà ta còn chê dâu tây chua quá, nhổ cả gốc lên."
Kiều Kiều tức đến khóc cả buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Có thể chọc bà nội giận đến mức đó, đủ thấy bà lão Chu là kiểu người ai cũng ghét, danh xứng với thực.
Cũng vì thế mà Tống Đàm càng cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Đại Bạch đúng là tuyệt diệu!
Điểm duy nhất không hoàn hảo là giữa trưa nắng gắt, trời nóng đến phát sợ.
Nhưng hay cái là, giữa trưa như thế, bà lão Chu cũng không dám nằm lăn ra nền xi măng trong sân nhà, nóng phỏng da t.hịt đấy!
Nghĩ lại, đúng là thiên thời địa lợi mà!
---
Ai cũng biết rằng, tốc độ lan truyền tin đồn nhanh như vận tốc ánh sáng.
Vì thế, chỉ trong một buổi trưa, cả làng đã biết chuyện bà lão Chu bị "chỉnh" ở nhà Tống Đàm.
Đến mức mặt trời vẫn còn chói chang, đã có không ít người đội nón rơm, che ô, lượn qua lượn lại trước cổng nhà Tống Đàm. Họ mở đầu bằng một mớ chuyện không liên quan, cuối cùng mới lái vào vấn đề chính:
"Bà lão Chu trưa nay đến gây chuyện, mấy người xử lý thế nào mà hay vậy?"
"Đúng đó, xử sao thế? Nghe nói bà ta khóc sướt mướt chạy về luôn!"
"Không chỉ thế đâu! Bà ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942801/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.