Tống Đàm đứng giữa sân, vừa cố dọn chỗ cho con ngỗng trắng lớn nhảy nhót, vừa tiện tay xoa đầu con c.h.ó Đại Vương, dáng vẻ thảnh thơi không gì sánh được.
"Phải rồi, phải trái, đến chân, chân, chân kìa, ối trời bà lão Chu, sao bà không tránh chứ! Tôi nhắc rồi mà bà cứ nhất định không né… Nhìn đi! Ối trời! Lại bị cắn thêm một phát rồi phải không?"
Cô chậm rãi nói, còn bà lão Chu thì tức đến mức suýt bốc khói:
"Cô gọi đó là nhắc nhở sao? Miệng con ngỗng còn nhanh hơn tiếng cô nữa!"
"Bảo bối ngỗng yêu này thật là…"
"Nhắc cái khỉ gió! Tôi... tôi sẽ... kiện... kiện ra tòa..." Bà bà lão Chu vừa thở hồng hộc vừa mắng toáng lên. Đáng lẽ bà ta còn định xổ ra thêm vài câu khó nghe, nhưng vì mệt quá, hơi thở không thông nên đành nuốt lại.
Thao Dang
Tống Đàm lại trưng ra vẻ mặt vô tội:
"Nhìn xem, bà một đống tuổi rồi, sao lại ăn nói thế chứ? Ngỗng nó không ưa bà, thì liên quan gì đến tôi? Mấy vết thương trên người bà ấy à, đi bệnh viện kiểm tra còn chẳng ra nổi vết thương nhẹ đâu, bà muốn kiện thì cứ kiện đi!"
Còn không phải vậy sao!
Bà lão Chu cúi đầu nhìn, đúng thật chỉ đỏ lên chút xíu! Con ngỗng này không phải thành tinh rồi thì là gì?
Bà ta giận muốn chết!
Nhưng càng bực hơn là mấy câu nói của Tống Đàm:
"Với lại, con ngỗng này không phải của tôi, mà là của ông nội tôi. Ông già như thế rồi, cảnh sát hay tòa án có đến thì cùng lắm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942800/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.