🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sốt t.hịt bò ớt xanh đang sôi sùng sục trong nồi, hương thơm cay nồng của ớt hòa quyện với hơi nóng, lan tỏa khắp cả sân, khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Lẽ ra phải thêm một số gia vị khác nữa, nhưng ông chú Bảy chỉ cần dùng thìa múc một chút lên nếm thử, đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.

Ông nói với bà thím Bảy: “Giảm lửa, cứ để sôi nhẹ mà nấu từ từ.”

Quay đầu hỏi cả nhà: “Trưa nay ăn mì lạnh hay ăn cơm? Bánh bao thì không kịp làm nữa, nhưng bánh nướng thì có thể.”

Còn phải hỏi sao?!

Ngày hè nóng bức thế này, chắc chắn phải ăn mì lạnh!

Kiều Kiều nhìn chỗ ớt xanh vừa chuẩn bị xong bên cạnh, hỏi: “Ớt xanh nhồi t.hịt và trứng xào vẫn làm chứ?”

“Không làm nữa!” Ông chú Bảy vẫy tay: “Trưa nay có sốt này rồi, tôi xem ai còn nghĩ đến món khác.”

Ông quay người bắt đầu đun một cái nồi khác, chiên vài quả trứng gà thơm giòn, sau đó tận dụng dầu thừa phi tỏi và xào một tô rau xanh.

Bên kia, Kiều Kiều đã vớt mì chín ra, xả qua nước lạnh.

Cũng là một tô inox lớn, Chúc Quân không khách sáo, tay cầm đôi đũa, tay ôm tô lớn, lặng lẽ bước tới.

Mì lạnh trắng nõn, chan thêm một muỗng sốt t.hịt bò ớt xanh, trộn đều lên rồi bày thêm vài lá rau, thêm một quả trứng chiên giòn...

Phải nói, bữa trưa thế này, dù là hải sâm vi cá cũng không đổi!

Rồi gắp một đũa mì lên nhét vào miệng!

Ngay lập tức, vị cay nồng của ớt bùng nổ trong miệng, như một quả pháo nhỏ nổ tung, khiến người ta không nhịn được kêu lên một tiếng!

Mặc dù là món lạnh, nhưng Chúc Quân ăn đến nỗi mồ hôi tuôn không ngừng, thở hổn hển như chú c.h.ó nhỏ, không còn chút vẻ đạo mạo nào của một người đứng đầu.

Còn người ăn không tiếng động kia chính là Tôn Thủ Bình, ngồi đó lặng lẽ mà ăn.

Ngô Lan còn nói khách sáo với anh ta: “Cậu xem, đi xa thế này, còn bảo sẽ nấu cho cậu hai món t.hịt nữa…”

“Không cần t.hịt đâu ạ!”

Tôn Thủ Bình vội vàng lắc đầu, miệng đã đầy ắp, có bữa này rồi, cần gì t.hịt nữa!

Sau đó không nhịn được lại nhét thêm một miếng to, á! Cay quá!

Nhưng vừa cay vừa chảy nước miếng, vẫn không ngừng được muốn ăn tiếp. Khi cay không chịu nổi, không muốn uống thêm nước chiếm chỗ dạ dày, anh ta nhanh tay gắp một miếng rau xanh.

Ngay lập tức, vị rau tươi mát làm dịu lại toàn thân.

Cuối cùng, thêm một miếng trứng chiên giòn để giảm bớt vị cay… rồi lại tiếp tục ăn không ngừng.

Đến khi nhận ra thì anh ta đã trộn thêm một tô mì lớn nữa.

Trương Yến Bình ngồi cạnh, bụng cũng đã căng tròn, gương mặt đen sạm nhưng ánh lên sự thỏa mãn.

Lúc này, anh ta tự hào hỏi: “Thế nào? Tôi đã bảo là anh phải ăn hai tô mà!”



Tôn Thủ Bình nghiêm túc đáp: “Tôi muốn ăn ba tô!”

Ông chú Bảy già rồi, không chịu nổi kiểu ăn uống bừa bãi này. Ông và bà thím Bảy ăn uống luôn chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm, lấy thời gian để đánh lừa dạ dày.

Lúc này, ông không ngẩng đầu, chỉ lơ đãng nói: “Thuốc tiêu hóa để trong giỏ dưới hiên, chịu không nổi thì tự đi lấy mà nhai.”

Tôn Thủ Bình…

Anh lặng lẽ nhìn cái tô trước mặt, sau đó lập tức đứng dậy:

“Bây giờ tôi đi uống 2 viên thuốc trước đã.”

Như thế biết đâu lát nữa còn có thể ăn thêm một tô nữa.

Trương Yến Bình: …

Anh ta không nói gì khác, chỉ nhanh chóng đặt bình trà đã chuẩn bị sẵn lên bàn, anh em từ xa đến, dù là lo lắng chuyện con c.h.ó của Tôn Thủ Bình, cũng không thể để bụng đói như vậy được!

Chúc Quân lại thèm thuồng nhìn chằm chằm nồi lớn đầy ắp ớt xanh xào t.hịt bò, lúc này lại liếc qua Tống Hữu Đức đang ăn cùng hai ly rượu nhỏ, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện, liền thở dài một hơi:

“Đồ ăn ngon như vậy, không biết ông nội con đã từng được ăn chưa? Thế hệ của họ đã chịu không ít khổ cực, giờ già cả rồi, ăn gì cũng chẳng thấy ngon…”

Tống Hữu Đức vỗ mạnh vào đùi:

“Đúng thế! Các cô cậu trẻ bây giờ sống sướng hơn chúng tôi ngày xưa nhiều! Đừng nói gì khác, thời đó nộp lương thực, tôi gánh hai sọt đi bộ hàng chục dặm đường, xem thử bây giờ có ai làm nổi không?”

Chúc Quân, bí thư nhỏ, không nhịn được mà giậm chân, câu chuyện lại lạc đề mất rồi!

May mà Tống Hữu Đức nhanh chóng quay trở lại vấn đề:

“Tiểu Chúc, cháu đừng lo. Loại sốt này không có giấy phép bán đúng không? Thế này nhé, Đàm Đàm, nhà còn cái hũ nào dùng để đựng mật ong không? Lấy hai hũ sốt cho Tiểu Chúc gửi về nhà.”

“Đồ nhà làm, đừng khách sáo.”

Chúc bí thư vui mừng khôn xiết, nhưng lúc này lại vừa ngượng ngùng vừa ngại ngùng:

“Ông ơi, cháu muốn xin năm, sáu… bảy, tám hũ cơ…”

Tống Hữu Đức sững sờ.

Nhìn hũ sốt, rồi lại nhìn cô:

“Sốt này không để được lâu đâu! Tối đa là một tháng, thời tiết này còn phải để trong tủ lạnh.”

Chúc bí thư càng cười ngượng ngùng hơn:

“Nhà cháu đông người lắm…”

Được rồi, nói đến mức này thì ai mà không đồng ý cho được?

Tống Hữu Đức chỉ cười lớn:



“Đợi lát nữa bảo Đàm Đàm giúp cháu đong vào hũ.”

Tôn Thủ Bình ngồi bên cạnh nghe, má phồng lên vì nhét đầy đồ ăn, chỉ ngơ ngác nhìn bí thư thôn trước mặt, nghĩ thầm mấy người làm chính trị này đúng là khéo léo quá. Sao mình không nghĩ ra nhỉ?

Nhìn sang Tống Hữu Đức, anh ta thật sự không tiện mở miệng xin xỏ, chỉ biết đáng thương liếc mắt nhìn Trương Yến Bình.

Trương Yến Bình: …

“Được rồi, được rồi, lát nữa mang cho anh hai hũ, nào, anh em, uống miếng trà trước đã, đừng ăn no quá.”

Tôn Thủ Bình vô cùng cảm động, lập tức nâng chén trà lên.

---

Cả sân tràn ngập không khí hòa thuận, chỉ có chiếc điện thoại lẻ loi đặt cạnh bếp lửa vẫn đang phát huy chút năng lượng cuối cùng của mình.

Nó đã bật cảnh báo pin yếu, trong khi cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp từ trạng thái lặng lẽ chuyển sang hít hà, rồi cuối cùng trở nên tê liệt.

[Ý là… có phải streamer quên mất mình đang phát sóng trực tiếp không?]

[Đáng ghét thật! Báo địa chỉ ngay, tôi lập tức phi đến làm trận chiến 7 vào 7 ra, rồi khuân 7 hũ sốt!]

[Thôi tan đi, chẳng có gì thú vị cả, chẳng thấy bóng người… hít hà…]

[Ăn phát trực tiếp bây giờ không còn hot nữa à?]

[Tức c.h.ế.t mất thôi, streamer chẳng tôn trọng fan chút nào, trong lòng anh ta không hề có tôi! Trừ khi cho tôi nếm thử hũ sốt đó.]

[Cầu xin streamer! Nhìn tôi này! Không có giấy phép cũng không sao, bán tôi hai hũ đi, tôi ăn một bữa là hết sạch.]

Phòng livestream ngập tràn nước dãi và nước mắt, chỉ còn lại một bầu không khí bi thương, ai oán.

Càng thảm hơn là… điện thoại phát ra tiếng “tít”, sau đó nhanh chóng tắt nguồn vì hết pin.

Tất cả mọi người…

Kiều Kiều nghe thấy tiếng đó, vội đứng dậy:

“A! Thầy Kiều Kiều quên mất các bạn nhỏ rồi!”

“Không sao.”

Tống Đàm vỗ về cậu.

“Hôm nay em đã dạy các bạn hái ớt rồi, các bạn đều học được hết. Việc không kết thúc lớp học ngay chỉ để các bạn có cơ hội ôn tập thôi, tắt máy thì tắt máy, còn ăn trứng gà nữa không?”

Kiều Kiều có chút thất vọng:

“Nhưng em còn định cho các bạn xem con Ultraman của em…”

Con Ultraman Sero cao một mét, do Tống Đàm chi 188 tệ mua tặng Kiều Kiều, hiện đang đặt trong phòng cậu. Mỗi ngày cậu đều cẩn thận lấy ra chơi, giả vờ chiến đấu kịch liệt với quái vật vô hình mới thấy thỏa mãn.

Bây giờ không khoe được với các bạn nhỏ, khiến Kiều Kiều từ bé đã cảm nhận được nỗi buồn mặc áo gấm đi đêm. Thật sự rất mang tính giáo dục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.