🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong phòng livestream, tiếng cười vang lên không ngớt.

[Con c.h.ó nhỏ này không được rồi.]

[Chứ gì nữa! Chỉ một trái ớt mà thôi, thử đổi lại là ớt ở Nam Hồ nhà tôi xem.]

[Nam Hồ thì có gì ghê gớm? Chờ xem ớt Tây Xuyên nhà tôi thế nào!]

Lúc này, Thất Bảo lại lần nữa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, thở phì phò, lè lưỡi dài trong gió, hy vọng làn gió mát có thể cuốn đi vị cay đang cháy rát.

Tôn Thủ Bình từ đầu tới cuối đứng nhìn, lúc này chỉ cảm thấy không thể tin nổi.

Không nói con c.h.ó này tham ăn thế nào, nhưng làm sao nó có thể hiểu được lời người nói mà dạy mãi không nghe?

Người ta mang c.h.ó tới để huấn luyện, ít nhất một tháng cũng kiếm được mấy ngàn tệ. Nhưng khi đến tay Tống Đàm, lại như chẳng cần giao tiếp, mọi thứ đều dễ dàng.

Chuyện này có khoa học không? Quá khó tin!

Đúng lúc này, Thất Bảo hình như đã hồi phục được một chút.

Chỉ thấy nó lắc đầu lắc cổ, sau đó nằm bẹp xuống đất, sủa ầm ĩ về phía đống vụn ớt đỏ mà nó vừa nhả ra, như đang trách móc và chửi rủa.

Đợi đến lúc Trương Yến Bình chuẩn bị chuyển góc quay, Thất Bảo lại do dự, bước lên một bước, rồi lùi hai bước.

Bước tới một bước nữa, rồi lại lùi... Cuối cùng, chỉ thấy nó lao nhanh tới trước, rồi há miệng một cái, nuốt gọn đống vụn ớt đỏ vào bụng!

Mọi người: !!!

Phòng bình luận: !!!

Lúc này, không biết ruộng rau hay phòng livestream là nơi yên tĩnh hơn.

Trương Yến Bình thậm chí bị sốc đến mức quên di chuyển ống kính, may mà Thất Bảo chạy xa, lọt vào khung hình của điện thoại.

Anh ta không thể tin nổi, bật thốt lên: “Con c.h.ó này phải chăng là một kẻ ngốc?”

“Bậy bạ.”

Tống Đàm phản bác ngay: “Thất Bảo làm sao mà ngốc? Nó chỉ là không được thông minh lắm thôi.”

Phòng bình luận:

[Hahaha, không được thông minh lắm!]

[Định nghĩa lại từ 'thông minh' luôn.]

[Con c.h.ó này làm gì sai đâu? Ớt mới là bên ra tay trước!]

[Con c.h.ó này có ngốc hay không không quan trọng, nhưng trái ớt này chắc chắn ngon lắm!]

Quả nhiên, chỉ thấy Thất Bảo ở xa xa lại lần nữa nhả ớt ra, rồi chạy đến mép nước, gục mặt vào dòng nước và sục sôi...



Lần này, nó khôn hơn rồi, không uống nước nữa mà chỉ ngậm miệng dưới nước, tạo ra những bong bóng nhỏ.

Mọi người nhìn một lúc, lại thấy nó chạy vọt ra, rồi lại lặp lại chu trình trước đó, tiến lên, lùi lại, chửi mắng, sau đó lại nuốt xuống.

Tống Đàm bị chọc cười:

“Thất Bảo, không được ăn, nghe chưa?”

Động tác của Thất Bảo lập tức dừng lại.

Nó nhìn Tống Đàm, rên ư ử, lại do dự nhìn đống vụn ớt đỏ. Cuối cùng, nó hú lên một tiếng, để lộ một dòng nước dãi dài rớt xuống từ khóe miệng.

Lần này, ống kính đã ghi lại toàn bộ khoảnh khắc.

Phòng livestream sau một khoảng lặng ngắn ngủi lại bắt đầu sôi động:

[Cún con muốn giữ thể diện, nhưng không biết lên mạng đọc bình luận!]

[Là cay đến chảy nước dãi hay thèm đến chảy nước dãi?]

[Nó tại sao lại thích cảm giác kích thích đến vậy?]

[Gửi liên kết đây! Hôm nay tôi nhất định phải ăn được loại ớt này!]

[Ớt thôi mà, tôi sẽ đặt chuyến bay mang về.]

[Livestreamer, có 15.000 người đang xem đấy, nhanh chia sẻ liên kết, nhanh bán hàng đi!]

[Những người mới chỉ vô tình bị quảng cáo hút vào...]

[Giờ thì mọi người đều ép streamer tự bỏ tiền túi à?]

Trương Yến Bình đưa màn hình bình luận cho Tống Đàm xem, nhưng Tống Đàm chỉ mộc mạc mỉm cười. Camera không quay đến mặt cô, nhưng vẫn ghi lại được tiếng cười đó.

“Xin lỗi mọi người nhé.”

“Ớt bên tôi sản lượng không cao, hơn nữa giờ trời nóng, phí vận chuyển cũng khá đắt, không muốn lãng phí tiền của mọi người.”

[Sản lượng không cao?]

[Ôi trời, các người nghĩ bọn tôi không thấy cây ớt trĩu quả đầy trên cây sao?]

[Giờ trời nóng nên phải vận chuyển đá lạnh, đúng là không sai.]

[Phí vận chuyển khá đắt… Cửa hàng Taotao Bao của cô, vận chuyển nào mà chẳng đắt?]

[Đáng ghét! Tôi nhất định phải biết địa chỉ của streamer, vì cớ gì chúng tôi ở nơi xa lại không được ăn?]

Trương Yến Bình có chút tiếc nuối, lúc này nhép miệng hỏi: "Thật sự không bán à?"

Tống Đàm cười nhẹ, lắc đầu.

Sau đó gọi Kiều Kiều: “Đi thôi, về nhà nào, cần chuẩn bị bữa trưa rồi.”



Chỉ bán ớt thôi thì đơn giản, nhưng cần gì phải chia lẻ từng cân rồi đóng gói? Đưa thẳng cho ông chủ bán rau lão Triệu chẳng phải tiện hơn sao?

Còn những quả ớt thừa... phơi khô thì phơi khô, muối ớt thì muối ớt, phần còn lại thì xem ông chú Bảy làm món sốt t.hịt bò ớt xanh(tương bò ớt xanh) ngon đến đâu.

Tôn Thủ Bình đi theo sau mọi người, giờ phút này ngang qua con c.h.ó Thất Bảo, thấy nó vẫn thòm thèm nhìn đống vụn ớt còn sót lại, không nhịn được dừng chân.

Có một khoảnh khắc, anh ta cũng muốn thử xem rốt cuộc nó ngon đến mức nào mà con c.h.ó bị cay như vậy vẫn không nhịn nổi.

Nhưng phản ứng kịp, anh ta lập tức trách bản thân, trưa nay có bữa lớn, không cần phải ham muốn đồ còn thừa của chó!

Sau đó anh ta nhanh chóng đi theo, nhỏ giọng bàn với Tống Đàm:

“Những con c.h.ó này nếu cô định phối giống, cô có ngại tôi gửi ảnh và video của chúng vào nhóm của tôi không?”

Anh ta thành thật nói: “Bởi vì có mấy con c.h.ó tốt mã không ở trại của tôi, mà ở những nơi khác, có chủ riêng. Nhưng cô yên tâm, tôi đảm bảo uy tín, nếu bên họ ưng ý, tôi sẽ đưa đến để phối.”

“Được thôi.” Nhưng Tống Đàm vẫn nhấn mạnh: “Tôi cũng không biết chúng đã động dục chưa, có muốn tìm bạn trai bạn gái không. Anh mang đến mà chúng không thích, tôi không chịu chi phí giữa chừng đâu nhé.”

“Đó là đương nhiên!”

Tôn Thủ Bình cam đoan: “Có thể là do chị bên này tiêu hao sức lực của chúng nhiều quá nên chúng chưa có biểu hiện. Đợi tôi mang vài con chính tuổi khác qua, nhất định là phối được.”

Những con c.h.ó thông minh thế này, nói thật, nếu không phải mấy con c.h.ó quê nhỏ kia còn quá bé, anh ta thậm chí còn muốn sắp xếp cho chúng luôn!

Đừng nghĩ c.h.ó ta không có giá trị. Chó quê mà đẹp thì với những người hiểu biết cũng bán được giá.

Vừa nghĩ tới đó, anh ta lập tức lùi lại mấy bước, chào Trương Yến Bình rồi cầm điện thoại đi quay video.

---

Bên này, Tống Đàm và Trương Yến Bình dẫn Kiều Kiều về nhà.

Ống kính livestream theo Kiều Kiều về tới gian bếp, mọi người cũng không cần bận tâm nữa.

Tiểu Chúc, bí thư chi bộ, đã ngồi chờ dưới hành lang, tay cầm một ly trà xanh óng ánh.

Ngày nóng nực, trán đẫm mồ hôi, vậy mà cô ta vẫn giữ ly trà không buông, chỉ đắm chìm trong hương thơm.

Cạnh đó, Tống Hữu Đức hồ hởi: “Nóng quá, hay tôi pha cho cô cốc nước mật ong nhé?”

“Không cần đâu ạ.” Tiểu Chúc nở nụ cười thân thiện:

“Ông nội Tống, chúng ta đều là người nhà, đừng khách khí. Trưa nay cháu ở lại…” nói được nửa câu, lại đổi giọng, “Chiều nay cháu có việc, không uống rượu được. Trưa cháu lấy trà thay rượu, hai ông cháu mình uống mấy chén nhé!”

“Được.” Tống Hữu Đức cười rạng rỡ, chỉ cảm thấy người cháu gái xa như tám cây sào không đụng tới này, sao lại hợp ý mình đến vậy!

Ừm, mà Mao Đài cũng hợp khẩu vị.

Tống Đàm đã quen với việc Chúc Quân đến ăn ké. Cô cũng không khách sáo, ngồi xuống cùng.

“Chúc bí thư, ớt ngoài ruộng của tôi chín rồi. Cô nói xem, nếu tôi làm sốt ớt hoặc sốt t.hịt bò ớt xanh để bán, có khả thi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.