🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mở chiếc lưới xanh che đậy ra, ánh sáng từ đèn pin soi rọi qua những tán cây, làm lộ ra những quả anh đào nửa chín xanh đỏ pha vàng chen chúc nhau, trông vô cùng bắt mắt.

Đội trưởng có trí nhớ tốt, đi vài vòng đã tìm được góc độ thích hợp, nhanh chóng dùng ánh đèn bắt được một quả anh đào đỏ mọng, trong suốt như ngọc.

Đêm khuya tĩnh mịch, rõ ràng chỉ là một quả anh đào, vậy mà giờ lại khiến ông có cảm giác như đang làm việc của kẻ trộm.

Ông liếc trái liếc phải, rồi nhanh tay hái quả anh đào đó xuống.

Khi ông chui ra khỏi lưới, cầm đèn pin soi đi soi lại quả anh đào trong tay, lòng ông mê mẩn sắc đỏ của nó.

Mùi hương ngọt ngào của anh đào như lan tỏa khắp nơi. Ô không do dự mà cho ngay vào miệng.

Giây phút tiếp theo!!!

Đội trưởng cả đêm không ngủ được.

Ông lăn qua lăn lại, trong khi công nhân trong lán thì lật mình, ngáy, nói mơ, gãi ngứa… đủ mọi kiểu, chỉ riêng ông là không tài nào ngủ được.

Hương vị của quả anh đào dường như vẫn lưu lại trong miệng. Mãi đến nửa đêm, ông mới cẩn thận thè lưỡi ra nhả hạt anh đào.

Phải nói sao đây?

Ngay cả hành động này cũng toát lên sự tiếc nuối.

Trên đời sao lại có thứ ngon đến thế?

Ông đâu biết rằng, quả anh đào ấy được linh khí quanh nhà thấm nhuần ngày đêm. Vị ngon của nó vượt xa rau quả thường bán trước đây, hơn hẳn 10 lần!

Muốn chiếm lấy trái tim ông, chẳng khó khăn gì.

Sáng hôm sau, khi ông đi một vòng quanh công trường với vẻ mặt phờ phạc, quay lại thì thấy Tống Tam Thành đang đứng dưới cây anh đào, chăm chú quan sát thứ gì đó.

Lòng ông thắt lại!

Chẳng lẽ chuyện ông trộm một quả anh đào tối qua bị phát hiện rồi?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ là một quả anh đào thôi mà. Trước đây làm thuê, ông ta từng hái cả lê nhà người ta trồng trước cửa, có sao đâu.

Nhưng càng nghĩ, tim ông càng đập loạn.

Dẫu vậy, ông chỉ cứng đờ nặn ra một nụ cười, bước tới chào “Anh bạn, anh đang xem gì thế?”

Tống Tam Thành vui vẻ nhận lấy điếu thuốc trong tay ông ta, mỉm cười nói: “Tôi đang ngẫm xem năm nay anh đào chắc cũng sắp chín rồi, sao vẫn chưa thấy chín… Mà lưới này hình như bị xáo trộn, lá cây trông như bị ai đó bứt vậy…”

Nhìn càng kỹ càng thấy lạ. Nhưng những quả anh đào trên cây vẫn vàng vàng đỏ đỏ, rõ ràng chưa chín hẳn. Anh đào chưa chín thì vị thế nào, ai ăn rồi đều biết.

Không đến mức ấy chứ!

Đội trưởng bỗng chột dạ.



Tối qua ông ăn xong quả anh đào đó, lại chui vào trong lưới, giữa đêm khuya soi đèn pin tìm kiếm. Nhưng lục tung mãi, chẳng thấy thêm quả nào chín. Những quả nửa chín thì sờ vào vẫn còn cứng ngắc, thật sự không nỡ hái.

Giờ bị Tống Tam Thành phát hiện, ông ta chỉ giả vờ thản nhiên nói: “Chắc là mấy con sóc nghịch phá ban đêm thôi… Khu này nhà mình nhiều sóc mà!”

“Cũng có lý.” Tống Tam Thành không bận tâm, lập tức bị thu hút bởi đề tài khác: “Sóc nhà tôi đẹp không? Lông bóng mượt mà! Để tôi kể anh nghe, hồi đầu xuân trông chúng như mấy con chuột xám, sáng nào cũng leo tường phơi nắng, anh xem, đúng là biết sống khỏe!”

“Chúng tự làm mình mập mạp, lông lá bông xù, nếu không phải chúng hay trộm đồ, nhìn cũng đáng yêu.”

Liếc nhìn lưới bên cạnh, ông nói tiếp: “Không chừng đúng là chúng… Nhưng sóc cũng ăn anh đào à?”

Câu chuyện lại quay về anh đào, đội trưởng vội đánh trống lảng: “Trộm đồ? Chúng trộm cái gì?”

“Thứ gì cũng có. Lá rau, cọng rau… Thật lạ, sóc thường ăn hạt dẻ, hạt cứng này nọ mà, đúng không? Nếu chúng trộm vài hạt dẻ, tôi còn không thấy gì lạ.”

“Nhưng chúng ngày nào cũng tha thứ gì ấy? Nếu không nhìn kỹ, tôi còn tưởng chúng là chuột.”

Dù vậy, vì mấy thứ này không gây hại gì, nên người nhà cũng chẳng buồn để ý. Nhưng mà thực đơn này cũng thật quá kỳ cục.

Đội trưởng đang nghe mà tâm trí lơ đãng, lúc này lại liếc nhìn cây anh đào bên cạnh, đột nhiên hỏi:

“Anh bạn, tôi thấy cây anh đào nhà anh trông có vẻ sai quả, đến khi chín rồi, anh có bán không?”

Tống Tam Thành xua tay:

“Anh cũng không nhìn xem nhà tôi có bao nhiêu miệng ăn, chỉ một cây anh đào này, còn chẳng đủ cho bọn chúng phá đâu! Sao, anh muốn ăn à?”

Đội trưởng đỏ mặt, vội vàng nói:

“Đâu phải, tại lâu rồi tôi không về nhà, vợ con tôi thì…”

Tống Tam Thành còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng.

“Muốn ăn à? Đến khi nào chín thì đến hái! Nhưng mà anh đào không để lâu được, anh đợi đến hôm định về nhà thì tới hái nhé.”

Người ta hào phóng như vậy, lại khiến đội trưởng cảm thấy mình tối qua nửa đêm mò mẫm thật không phải phép.

Ông ta đỏ cả tai, lắp bắp nói:

“Tối qua tôi đi dạo, thấy trên cây có quả đỏ rồi, không nhịn được liền thử một quả, thật sự ngon lắm.”

Nghe vậy, Tống Tam Thành cũng ngẫm nghĩ, đồ nhà mình năm nay hương vị đúng là không giống bình thường, chắc chắn là nhờ Tống Đàm dùng loại nguyên liệu đặc biệt nào đó.

Nhưng mà đứa trẻ này kín miệng quá…

Theo lý, anh đào này đúng là ngon thật, không nên tùy tiện tặng cho người ta.

Nhưng mà đối phương là người chịu trách nhiệm xây nhà cho nhà mình đấy chứ!

Đội trưởng ngày nào cũng cười tươi, nói năng lễ phép, yêu cầu gì cũng đồng ý.



Nhưng chuyện xây nhà vẫn phải làm cẩn thận mới được.

Vì vậy, ông vẫn cười nói:

“Có gì đâu! Đến lúc chín cứ việc đến hái thoải mái.”

Nói rồi, ông liếc nhìn mấy quả bên cạnh, lại nhìn đám chim chóc đang ríu rít bên kia, không khỏi lo lắng.

Cây này thật sự thu hút chim quá, may mà đã căng lưới, nếu không năm nay chắc chẳng còn gì.

Cũng khó trách mấy đứa nhỏ ăn khỏe lên, ngày nào cũng ra đồng đuổi chim, đuổi thỏ, bận rộn ghê cơ!

Đồ tốt thì tốt thật, nhưng cũng kéo theo lắm “kẻ trộm nhỏ”, lát nữa phải cho bọn nhỏ thêm mấy cái xương to mới được!

Tống Tam Thành ghi nhớ việc này trong đầu, đang thong thả chuẩn bị về nhà ăn sáng thì nghe thấy tiếng c.h.ó sủa inh ỏi từ xa!

“Gâu!”

“Gâu gâu!”

Tiếng càng lúc càng lớn, cả nhà đều sững sờ.

“Đây là… bắt trộm à?”

Tống Hữu Đức giật mình:

“Chỗ vườn rau đó!”

Vừa nói, ông vừa với lấy cái cuốc, chạy thẳng về phía vườn rau.

Tống Đàm nhìn thấy, không khỏi hoảng hốt, ông nội cô đã lớn tuổi rồi, còn cầm cuốc làm gì? Nhỡ làm người khác bị thương, hoặc bị thương thì phiền phức lắm!

Cô vội vàng chạy theo.

Thế nhưng, khi cả nhà băng qua con đường, đến cánh đồng phía dưới, họ lại thấy Tam Bảo đang nhảy tung tăng trong vườn rau, dáng vẻ nhanh nhẹn không làm hỏng một lá rau nào, trong miệng còn ngậm một con gà rừng đuôi dài, lông đủ màu rực rỡ.

Hay thật!

Tống Đàm không nhịn được thốt lên:

“Wow!”

Con gà rừng này còn sống, nếu nó c.h.ế.t rồi rồi bị c.h.ó nhà cô bắt, chắc không cần cô chịu trách nhiệm đâu nhỉ?

Hai con c.h.ó càng thêm hưng phấn.

Tứ Bảo ngậm c.h.ặ.t con gà trong miệng, Tam Bảo thì đứng thẳng ngực, sủa to, hùng dũng bước đến trước mặt mọi người.

Thấy Tứ Bảo nhả con gà xuống, nó liền giơ một chân lên, đè c.h.ặ.t bộ lông rực rỡ kia dưới móng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.