🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sự quyến rũ của cây t.h.u.ố.c lá quả là vô hạn.

Hai ông già, người chẻ củi, người lấy than, nhóm lửa rực cháy, chỉ mong sớm làm nóng căn phòng này đến mức khô ráo hoàn toàn để có thể treo những lá thuốc quý giá lên sấy.

Chưa tới mùa hè mà cả sân đã đầy mồ hôi của mọi người, tạo nên một không khí hết sức náo nhiệt.

Ấy thế mà ông chú Bảy vẫn kỹ lưỡng, thỉnh thoảng lại vào phòng kiểm tra, miệng lẩm bẩm: “Vẫn còn chút ẩm, cần sấy thêm nữa.”

Để lá thuốc đạt hiệu quả tốt nhất, dù là những lá non vừa bấm đỉnh hái xuống, Tống Hữu Đức cũng không dám qua loa. Lúc này ông lại thêm hai thanh củi vào lò.

Tống Đàm cứ đi qua đi lại, thấy căn phòng trống rỗng có vẻ không hợp lý. Cô bèn đề xuất:

“Hay là... dù sao căn phòng này cũng để không, chi bằng hun ít xúc xích, treo t.hịt xông khói, không thì ông chú Bảy treo thêm hai con vịt quay lò, hoặc làm thêm vài dải ba chỉ giòn đi?”

“Thịt trong tủ lạnh còn mà, giờ lấy ra rã đông là vừa.”

Ôi trời!

Nghe đến đây, người nhà không hút thuốc ai nấy mắt đều sáng rỡ, chỉ có ông chú Bảy và Tống Hữu Đức là sững sờ.

Ngay sau đó, Tống Hữu Đức lập tức nhảy dựng: “Không được! Trong phòng treo lắm t.hịt như thế, mùi gì ra được? Lá thuốc tôi sấy còn ra gì nữa?”

“Sao lại không ra gì?”

Tống Đàm cãi lý: “Dù sao hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe rồi, thêm hay bớt chút tạp chất cũng không sao. Huống hồ, vừa hút thuốc, vừa ăn vịt quay, xúc xích xông khói, lại thêm ba chỉ giòn, thơm biết bao!”

Cô cháu gái rõ ràng có ý đồ không tốt.

Tống Hữu Đức nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng như nhìn trộm, rồi đứng chặn ngay trước cửa phòng sấy.

“Ông nói cho con biết, mấy thứ con nói, tuyệt đối không được cho vào! Đợi ông sấy xong lá thuốc, con muốn hun gì thì tự đi mà làm.”

“Còn nữa, vịt quay ba chỉ giòn gì đó, đâu phải làm như vậy! Con cố ý phá hoại phải không? Nhốt trong phòng này thì cũng không làm thành được, đúng không chú Bảy?”

Ông chú Bảy càng gật đầu mạnh: “Kiều Kiều, con nói xem nhiệt độ phòng này làm sao làm được mấy món đó?”

Nhưng Kiều Kiều, đệ tử ngoan ngoãn, vẫn đang giận dỗi. Người ta đã nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, trên hộp cũng viết rõ ràng thế, vậy mà chẳng ai chịu nghe!

Cậu quyết không thèm quan tâm nữa!

Cậu hừ một tiếng, quay lưng vào phòng. Tối nay còn phải viết 10 chữ lớn, làm 5 nhóm phép tính bốn số, Cậu bận lắm!

---



Ở một phía khác, đội trưởng công trình, sau bữa tối của mọi người, dưới bóng đêm, cuối cùng cũng tìm đến bên cậu thanh niên lái máy xúc.

Ông nói với giọng chân thành:

“Cậu xem, bữa tối của chúng ta có tệ không? Dưa chuột xào thịt, t.hịt là ba chỉ đó! Thơm phức. Còn có canh trứng và gà xào cay. Cậu thử đi mà xem, cả khu này không công trường nào ăn ngon như chỗ chúng ta đâu. Vậy mà cậu cứ nhung nhớ cơm nhà người ta làm gì?”

“Tôi hỏi cậu,” đội trưởng nhẫn nại khuyên bảo, “kiếm tiền là để làm gì?”

Cậu thanh niên trả lời nghiêm túc: “Để ăn đồ ngon.”

Đội trưởng: ...

Cậu chỉ được cái ham ăn thôi!!!

“Ăn ngon cái gì? Sao cái miệng cậu khó chiều thế! Tôi nói cho cậu biết, kiếm tiền là để sống!!!”

“Cậu nói xem, đi làm thuê vất vả không? Khó khăn thế nào? Một năm cày cuốc kiếm được ít tiền, không để dành mà cứ nghĩ tới chuyện tiêu pha ăn uống, cậu hoang phí thế làm gì? Có phải chưa lấy vợ không?”

Ông hừ một tiếng: “Mấy thanh niên tiêu xài hoang phí như cậu tôi gặp nhiều rồi. Tôi nói cho cậu biết, đến lúc cưới vợ mà không có tiền, cậu sẽ khóc cho xem.”

Kiếm tiền thật sự rất vất vả, nhưng...

Anh chàng lái máy xúc vẫn không cam lòng, bèn lẩm bẩm:

"Nhưng cơm nhà họ nấu thật sự ngon quá đi..."

Nghe vậy, đội trưởng công trình không tin chút nào.

Món ăn nông gia, có ngon cũng chỉ đến mức đó thôi. Dù sao món ăn nấu trong nồi lớn chắc chắn sẽ kém ngon hơn chút. Nhưng chỉ vì vậy mà tốn thêm tiền thì không đáng.

Khi trước, theo quy định, trước khi bắt đầu công trình, nhà này phải mời ông ta một bữa cơm. Nhưng đúng lúc ấy đội trưởng lại bận rộn với một công trình khác chưa xong, vội vã từ chối thẳng.

Giờ nghĩ lại, nhìn ánh mắt thèm thuồng của cậu thanh niên da ngăm, chẳng hiểu sao ông ta lại thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng, kiểu kén chọn đồ ăn thế này không thể để xảy ra được!

Công trường nhiều công nhân như vậy, lỡ mà cậu ta rỉ tai vài câu, khiến mọi người không hài lòng với đồ ăn hiện tại thì làm sao?

“Thôi được…” Đội trưởng trầm ngâm một lát rồi nói:

"Cậu đúng là đang thèm quá rồi. Thế này đi, mai lên thị trấn mua chút đồ ngon mà ăn giải thèm."



"À phải, cây anh đào trước cửa nhà ấy, họ đã dặn kỹ rằng chờ đến khi trái chín thì mới đào gốc mang đi trồng lại. Ngày mai cậu thử đến hái một ít ăn xem sao? Tôi thấy nhà này phóng khoáng, chắc chắn sẽ không nói gì đâu."

Cây anh đào trước cửa nhà Tống Đàm là do Tống Tam Thành năm xưa mua về, khi đó chỉ là một cây non. Bây giờ đã qua mấy năm, cây đã lớn.

Không biết là giống gì mà cây thấp nhưng hằng năm lại ra trái rất to và tròn, t.hịt mọng, hạt nhỏ, ngọt lịm nhiều nước, màu sắc tươi sáng. Thật sự là giống anh đào số một trong vòng mười dặm quanh đây!

Đợt này đang xây nhà, trái anh đào vẫn còn xanh, cả nhà không nỡ ăn. Họ đặc biệt dặn chờ chín hẳn rồi mới nhờ người ta đào cây mang đi trồng chỗ khác.

Yêu cầu này rất hợp lý, đội trưởng liền đồng ý ngay. Dù sao cây cũng không nằm trên đường chính, không ảnh hưởng gì.

Mấy hôm nay, trái anh đào càng lớn dần, chim chóc ríu rít tụ tập trên cành từ sáng sớm, dù trái chưa chín nhưng chúng vẫn cứ bay quanh.

Tống Tam Thành thấy vậy, vội bảo Tống Đàm mua một tấm lưới màu xanh lá, phủ lên cây.

Thế là lũ chim không ăn được chút nào nữa.

Nhìn mấy trái trên đỉnh cây, nơi có ánh nắng chiếu rọi tốt nhất, đã bắt đầu ửng đỏ, đội trưởng mỗi lần đi ngang qua đều liếc nhìn vài cái.

Cũng đúng thôi, cây ăn quả đẹp thế này quả thật hiếm thấy.

Phải nói, thôn Vân Kiều này tuy nhìn hẻo lánh, nhưng có khi lại là nơi đất lành người tốt.

Nhìn cây cối quanh nhà, thân cây nào cũng to khỏe, bóng bẩy, tràn đầy sức sống.

Hôm đầu tiên phá nhà cũ, vừa dọn sạch đống đổ nát, hôm sau đã thấy cả hàng sóc xám đứng chen chúc trong mương vừa đào.

Ôi trời, nếu không phải màu sắc đúng là sóc xám, chắc ông ta đã nghĩ đây là sào huyệt của hồ ly tinh rồi.

Dĩ nhiên, đám sóc đó sau khi chạy vòng quanh một hồi cũng nhanh chóng biến mất vào rừng phía sau. Nhưng chuyện này khiến đội trưởng càng thêm cẩn thận hơn.

Làm nghề xây dựng, trong lòng ít nhiều cũng giữ một chút không gian cho những điều không lý giải nổi.

Lúc này, đối diện với anh chàng lái máy xúc, ông ta đã phải tốn không ít nước bọt để thuyết phục.

Nhưng chẳng hiểu sao, nghĩ đến mấy trái anh đào đỏ ửng giấu sau lớp lá xanh mà ông thấy ban ngày, nước miếng lại vô thức chảy ra.

Trời đã tối, ông không tiện nhìn nữa. Quyết định ngày mai sẽ đến ngắm cho đỡ thèm.

Nhưng lạ thật, mấy trái anh đào kia cứ như có ma lực, làm ông ta thèm đến mức không thể kiềm chế nổi.

Thế là…

Đợi anh chàng da ngăm kia vào nhà kho bên cạnh ngủ, đội trưởng suy nghĩ một hồi, cầm theo đèn pin, lén đi về phía cây anh đào trước nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.