Hai “tên tư bản đáng ghét” lại một lần nữa vung cao lưỡi hái. 
“Anh cũng thấy lạ, sao mấy hôm nay nhóm câu cá chả nhộn nhịp gì cả? Trước kia sôi nổi biết bao, giờ lên đăng bài chẳng ai thèm ngó đến.” 
Bao nhiêu ngày rồi, mười người cứ qua lại chỉ toàn mấy gương mặt đó, chín người ngồi câu, còn một người làm việc. Cỏ trong vườn đào đã nhổ sạch trơn mà vẫn chẳng thấy người mới nào đến. 
Hồi trước, ngày nào cũng phải hẹn trước để giữ chỗ, giờ thì khỏi cần, vì chẳng có ai khác. 
Tống Đàm chau mày suy nghĩ, nghiêm túc nói: 
“Có phải vì họ không câu được cá nên lén vào diễn đàn nói xấu chúng ta không nhỉ?” 
“Không thể nào…” 
Miệng thì nói vậy, nhưng Trương Yến Bình lại phấn chấn hẳn lên: 
“Cũng có khi là thế thật đấy!” 
Nghĩ vậy, anh ta mở điện thoại, lôi ra một bức ảnh chụp từ xa. Trong ảnh là một cái ao xanh mướt, liễu rủ đung đưa trong gió xuân, xung quanh có chín ông chú già ngồi đều tăm tắp. 
Nào mũ lưỡi trai, áo khoác chống gió, ghế xếp nhỏ, cần câu dài. 
Trang bị đầy đủ, mỗi người một dáng vẻ. 
Trương Yến Bình liền đăng ảnh lên diễn đàn, lần này không phải là mấy bài quảng cáo nhàm chán nữa, mà kèm thêm một câu than thở: 
“Các ông anh này ngồi câu mấy ngày rồi, đừng nói cá lớn, ngay cả cá diếc nặng hai lạng cũng chưa câu được đến ba con. Kỹ thuật kém quá đấy!” 
Ai cũng biết, dân câu cá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3735587/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.