Tống Đàm vẫn chưa biết mình đã có một lượng lớn khách hàng tiềm năng.
Hiện tại, nhóm bán rau của cô đã có gần năm trăm người, mà hầu như không ai "nằm vùng". Tất cả đều là những khách hàng quen thuộc, đã nhiều lần mua rau.
Vào tháng Tư, gần như ngày nào cũng có người hỏi: “Bao giờ mới bán rau tiếp vậy?”
Hiển nhiên, thiên hạ đã khổ vì rau ngoài chợ lâu rồi!
Nhưng việc bán rau này không thể vội được.
Đám cải ngọt có thời gian sinh trưởng ngắn nhất, giờ mới chỉ mọc được vài lá, còn chưa đến lúc thu hoạch.
Tống Đàm chỉ đành giả vờ không đọc tin nhắn trong nhóm, mỗi ngày chỉ chăm chú dõi theo Kiều Kiều học bài.
Thực ra, mục đích chính khi Tần Quân đến đây là vì rau và để thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt của nghề phục vụ.
Nhưng khi anh ta theo đồng hồ sinh học của gia đình Tống Đàm mà thức dậy lúc sáu giờ sáng, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn hàng sóc trên bờ tường ngày càng mượt mà bóng bẩy, lại nghĩ đến giấc ngủ sâu sảng khoái đêm qua…
“Thầy ơi, thầy uống cháo ngô không?”
Kiều Kiều, trong bộ tạp dề nhỏ, đang cầm một cái bát lớn, đứng bên bếp hỏi anh ta.
Mọi suy nghĩ trong đầu Tần Quân lập tức bị gạt bỏ.
“Ăn!”
Đừng tưởng đều là nhà nông thôn, nhưng nông thôn ở đây khác hẳn với nông trại của anh ta.
Ở nông trại nhà anh ta đến mười hai giờ đêm vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3731024/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.