Lục Xuyên vừa xem đồng hồ vừa đứng dậy.
“Sắp trưa rồi, ở lại ăn cơm cùng tôi đi.”
“Hê! Thật hiếm thấy, hai ta gọi đồ ăn ngoài à?” Vân Phong bật cười, đùa một câu.
Lục Xuyên liếc anh ta một cái, ánh mắt như nhìn kẻ kỳ lạ:
“Tôi tự nấu.”
“Anh tự nấu? Có thể…”
Vân Phong vốn định đùa thêm vài câu, nhưng ánh mắt lướt qua căn nhà của Lục Xuyên, mọi lời định nói đều nghẹn lại. Căn nhà sạch sẽ tinh tươm, ngăn nắp từng chi tiết, nội thất tối giản nhưng không lạnh lẽo, mà toát lên hơi thở ấm áp của cuộc sống.
Một người đàn ông có thể giữ nhà cửa như thế này, tự nấu ăn cũng chẳng có gì lạ.
Anh ta chợt cảm thấy lúng túng, giọng điệu gượng gạo:
“Lục Xuyên à…”
Lục Xuyên nhíu mày, vầng trán điểm một nốt ruồi nhỏ như cũng động đậy theo:
“Nghĩ cái gì trong đầu vậy? Có gì thì nói mau, đừng vòng vo.”
Nhưng Vân Phong đã buột miệng nói:
“Tôi nghe người ta bảo, đàn ông mà làm việc nhà giỏi thì… hoặc là gay, hoặc là…”
Lục Xuyên mặt trầm xuống, cảm giác không ổn.
“Hoặc là gì?”
Vân Phong vội sửa lời:
“Khụ, ý tôi là, anh cũng không còn nhỏ nữa, không tính tìm đối tượng sao?”
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Gió xuân mơn man thổi qua vườn, lá xanh của những chậu cây thu hải đường xào xạc, càng làm không gian thêm lúng túng.
Vân Phong cúi gằm mặt, không dám nói thêm lời nào.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3731023/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.