Tống Đàm lúc này chẳng để ý đến bất kỳ tin tức nào.
Cô đang xách giỏ, lúi húi trong vườn rau nhổ cỏ, bắt sâu, tiện tay gom ít thức ăn cho đàn gà, vịt.
Không nói đâu xa, mấy loại cỏ dại này thật sự có sức sống mãnh liệt. Rau mới trồng xuống chưa bao lâu, chúng đã đ.â.m chồi mọc lên, cao ngang ngửa cả mấy cây rau non.
Từ xa nhìn lại, đúng là một cảnh đẹp nên thơ: Cỏ xanh thấp thoáng gần tựa xa.
Nhưng trong ruộng rau, thì cảnh thơ mộng ấy lại chẳng đáng mừng chút nào.
Hiện giờ không đủ người làm, Tống Đàm đành men theo các luống rau mà mạnh tay nhổ cỏ. May mắn là mới vài ngày, nên một là rễ cỏ chưa cắm sâu, hai là cỏ cũng không dày đặc, vì thế cô làm khá nhanh.
Hai thửa ruộng nước phía cuối cùng, lúa non đang lớn tươi tốt xanh mướt. Nước trong ruộng trong vắt, còn có thể nhìn thấy những đám cỏ xanh và vài chú cá nhỏ bơi lội phía dưới.
Cá thì bé xíu, thậm chí còn nhỏ hơn cá ao mà cô từng bắt trước đây. Nhìn qua đám lúa còn non thấp, Tống Đàm tiếc rẻ nghĩ, giá mà thả được vịt vào thì tốt biết mấy.
Chỉ tiếc rằng vịt lại chẳng biết phân biệt, thứ gì cũng ăn. Lúa mới mọc còn nhỏ, lúc này thả vịt vào chỉ tổ mất sạch lúa.
Cô ngắm ruộng lúa một hồi, trong lòng chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn, để sớm ngày thu hoạch. Cô thật sự nhớ vị thơm dẻo của cơm trắng.
Ở rìa ruộng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3731019/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.