Tống Đàm vừa chuẩn bị lên xe thì bất chợt thấy một gương mặt quen thuộc, đang đứng bên đường, mỉm cười vẫy tay với cô. 
“Tống Đàm.” 
“Cô… chào Chúc bí thư!” 
Là cô bí thư trẻ tuổi trong làng. 
Dạo này không gặp, tóc của Chúc Quân đã ngắn đi nhiều, làn da cũng có vẻ sạm hơn một chút, nhưng tinh thần thì vẫn rạng rỡ như trước. 
“Cô đi đâu vậy?” Tống Đàm nhìn chiếc túi đen lớn trên vai cô ấy. 
“Lên thị trấn họp à?” 
Chúc Quân cười nhẹ: “Sáng sớm họp hành gì chứ? Tôi đi làm chút việc, tiện thể chuẩn bị lên thành phố một chuyến.” 
Cô nhìn chiếc xe trống của Tống Đàm: “Hôm nay không bán rau à? Đi thành phố không? Cho tôi đi nhờ một đoạn.” 
Tống Đàm gật đầu: “Định mua cho cha tôi một chiếc xe ba bánh nhỏ.” 
Rồi cô chợt nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi: “Cái này có cần đăng ký hay bằng lái gì không?” 
Chúc Quân phá lên cười: “Theo lý thì… trong thị trấn này chẳng ai làm cả.” 
Nghe vậy, Tống Đàm thở phào nhẹ nhõm. 
Đúng là mệt mỏi với tầng tầng lớp lớp chính sách ngày nay. 
Cô dọn lại ghế phụ một chút, Chúc Quân đã nhanh chóng lên xe như người quen thuộc. 
Cô ấy thở dài: “Giao thông trong làng thật sự quá bất tiện, xe nhỏ của tôi gặp trục trặc, đem đi sửa rồi, mấy hôm nay ra ngoài đều phải dựa vào xe buýt liên thôn.” 
“Thì đấy,” Tống Đàm cười nói, “không thế thì tại sao ngày càng ít người ở lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3728693/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.