Giản Thanh Vân nhìn kỹ đám người phía xa kia, thầm nghĩ về sau phải nói mọi người dựng một chiến hào bao quanh bộ lạc, như vậy về sau nếu có xảy ra tình huống đột ngột gì cũng sẽ không sợ hãi, lại còn có thể ngăn cản dã thú xông vào.
Tiểu Bạch cũng đi tới cạnh cô, nhìn về đám người kia rống lên.
Giản Thanh Vân vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, ý bảo nó yên lặng, lúc này tiểu Bạch mới ngừng rống.
Phía xa kia, Giản Thanh Vân nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giống như từng nghe qua ở đâu đó. "Chúng tôi là người của quần cư khác di chuyển tới, mong rằng có thể thu lưu chúng tôi." Giọng có chút trầm thấp.
Giọng nói này thật sự rất quen thuộc, Giản Thanh Vân cau mày, tiếp tục lắng nghe.
"Các người từ đâu đến?" Đây là giông của Mạt Tư.
"Chúng tôi đến từ Thạch Sơn, trên núi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế chúng tôi buộc phải di chuyển." Vẫn là giọng nói trầm thấp vừa rồi.
Phụ nữ trong bộ lạc bắt đầu ríu rít thảo luận.
"Tôi nghe giọng nói này quen lắm, hình như là giọng của Vưu Bỉ thì phải."
"Tôi cũng nghe thấy giống giọng hắn, hay là chúng ta qua nhìn một cái đi."
Giản Thanh Vân cau mày, thì ra là Vưu Bỉ, chả trách cô thấy giọng quen quen, thế mà không nhớ ra là ai. Nhưng mà sao quần cư của bọn họ lại có thể di chuyển tới đây? Bây giờ bọn họ chỉ còn lại hơn trăm người, tới cùng là đã xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-khoan-thai-noi-vien-co/2436680/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.