Tôi ở bệnh biện đơn giản kiểm tra một chút,băng bó vùng da bị chảy máu, thuận tiện thoa dược khắp mặt tôi,lúc ra khỏi bện viện,cả người đều tản ra một cỗ vị thuốc Đông y,mặt tôi phỏng chừng đã bịđánh thành đầu heo,điều này có thểđoán được qua ánh mắt của người đi đường cùng khuôn mặt đen xì của Quản Nghiêu từ lúc đầu tới giờ.
“Anh chính làđồ ngốc mà!”Quản Nghiêu ngồi ởđầu giường,mãnh liệt hút thuốc, trong phòng hỗn tạp vị thuốc Đông y cùng mùi khói thuốc,không hề dễ chịu chút nào.
Tôi ngơ ngác đến ngồi cạnh cậu ta,gương mặt sưng thũng khiến tôi nói chuyện có chút không được rõ ràng lắm,”Quản Nghiêu, thực xin lỗi,thực xin lỗi.”
Bỗng nhiên đầu tôi bị kéo mạnh về phía trước,Quản Nghiêu hung hăng vỗ cái ót tôi một chút,sau đó,cậu ta nói,”Thực xin lỗi cái rắm,anh nếu thực con mẹ nóđể Hạ Hạo Thiên đánh chết mới kêu thực xin lỗi với tôi.Tôi thật vất vảđem anh từ trong tay anh ta cứu ra,anh này ngốc tử còn tự mình nộp mạng, anh tới đóđể làm chi a?Báo thù cho tôi sao?Tôi không cần!”
Tôi nhấp hé miệng,há mồm vẫn la lặp lại câu thực xin lỗi kia,bởi vì tôi không biết phải nói cái gì, này hết thảy sự tình đều là do tôi gây ra, nếu không phải tại tôi, Hạ Lập Thiên sẽ không tự sát, Quản Nghiêu sẽ không bị uy hiếp, mà tôi lại càng không bị bắt cóc,này hết thảy đều tại tôi, đều là tôi gây ra,điều này làm cho tôi không thể tự tha thứ cho mình.
“Hác Cốc Vũ, anh mau nói sẽ không đi tìm phiền toái nữa,anh cũng….,cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hoang-duong-cua-toi/1928040/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.