Sau khi nói tạm biệt với thân thể của Đông Tử, tôi không do dự rời khỏi phòng bệnh.
Không có linh hồn, thân thể chỉ là một thứ trống rỗng, trừ việc càng lúc càng mục ruỗng ra, không có bất kỳ sự sống nào tồn tại cả. Vừa mới bước ra khỏi phòng bệnh, chợt nhớ tới mẹ của Đông Tử. Tôi không muốn bà thương tâm như vậy, nhưng thời gian cấp bách, không có cách nào ở lại an ủi bà. Suy nghĩ một chút, tôi phất tay gọi Carlisle tới. Nàng là một nữ thần ôn hòa hiền lành, lại khéo ăn nói, nàng cũng có thể thay tôi an ủi mẹ Đông Tử chứ?
Lúc được gọi đến Carlisle vẫn còn ngái ngủ, trên người mặc quần áo ngủ màu hồng in hình thỏ trắng nhỏ, chân xỏ đôi dép có tai thỏ xù lông, dụi mắt miệng phát ra những âm thanh mơ hồ: “Hera tôn kính, có việc gì ta có thể làm cho ngài?
Không dài dòng, tôi trực tiếp biến nàng thành Hàn Tiểu Nhạc, đè vai nàng đẩy tới cửa: “Giúp ta ủi thật tốt người đàn bà trong kia, phải nhớ dùng thân phận loài người“.
“Ơ, tại sao... được ạ“.
Nàng muốn kháng nghị, nhưng từ nét mặt của tôi nhận ra đây không phải trò đùa, lập tức ngoan ngoãn đáp ứng.
“Vâng, Hera, ta sẽ hoàn thành mệnh lệnh của ngài“.
“Đó không phải mệnh lệnh, là thỉnh cầu. Kia chỉ là bà mẹ vừa mất đi đứa con của mình, đừng để cho bà ấy đắm chìm trong đau khổ. Hãy nhớ rằng cho đến lúc ta quay lại, ngươi luôn phải đóng giả cái thân phận này“.
Carlisle tỏ ra ngạc nhiên, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hien-dai-cua-hoang-hau-hera/1477622/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.