Chỉ có Đình Sơn là vui vẻ, cậu vỗ vỗ vào vai Vệ Quốc, khuyên nhủ: "Nghe chị tôi nói, nếu không nhận tiền thì chị ấy sẽ thực sự không lấy ốc đấy!"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì, mua bán tiền trao cháo múc là lẽ dĩ nhiên."
Mạc Lệ Quyên nghe liền âm thầm gật đầu. Chính là vậy. Cô còn xấu hổ vì thuê lao động trẻ em đấy.
Lần này bắt ốc là để làm thức ăn cho cá. Không phải cứ thả cá vào ruộng lúa rồi để đó là được, còn phải cho chúng ăn, nếu không làm sao mà chúng lớn.
Bởi vậy số ốc cô cần không ít. Chẳng những Vệ Quốc Vệ Gia, ngay cả Đình Sơn Lệ Vân Lệ San cũng có tiền.
Nghĩ đến đây, cô nói với Đình Sơn: "Em ra bảo Lệ Vân Lệ San đi cùng, ba đứa đều cũng giống nhau, mỗi cân một phần tiền."
Mạc Đình Sơn gật đầu, xách giỏ tre rồi kéo hai cậu bạn đi. Vệ Quốc Vệ Gia gặp bạn thân đồng ý cũng bỏ qua sự ngượng ngùng ở trong lòng.
Ngẫm lại còn rất kích động nha.
Từ nhỏ đến lớn họ chưa kiếm được đồng nào đâu. Ốc ở ngoài đồng có đầy, một ngày họ có thể bắt mười cân, hai mươi cân. Tính lên có thể kiếm một hai mao đấy.
Đừng xem thường một hai mao, đối với những người quanh năm suốt tháng bán mình cho ruộng đồng, ngoài trừ khi thu hoạch hoa màu có tiền ra thì ít khi có khoảng thu nhập nào khác. Bởi vậy có thể thấy nó trân quí đến nhường nào.
Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2470637/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.