Hứa Lâm dạy Lý Cường sử dụng súng. Anh rất có năng khiếu, vừa học là biết ngay. Tuy không thể bách phát bách trúng, nhưng cũng tầm bảy tám phần mười. Bấy nhiêu đây đã đủ rồi.
Ngoài bìa rừng đầy dây leo và cỏ dại cao qua đầu gối nên ai cũng buộc chặt ống quần, mang giày cao su để đề phòng rắn rết côn trùng.
Họ vừa đi vừa dùng dao sắt mở đường. Hàng ngày, cây dao vừa to vừa nặng này được mang đi chẻ củi hoặc chặt cây, giờ để dành mở đường thì rất nhanh chóng, từng nhát dao cắt ngọt lịm, con đường nhỏ ngay ngắn lập tức hiện ra.
Mạc Đình Sơn mở đường phía trước, tiếp đến là Hứa Lâm và Lý Cường, Mạc Lệ Quyên nối đuôi ở cuối.
Bốn người không cần bao nhiêu vất vả đã lướt qua phần bìa rừng, tiến vào bên trong.
Càng lên cao, cây cối càng lớn dần. Những tán cây to vươn mình dang tay đón mừng ánh nắng. Bụi gai và dây leo cũng ít đi.
Không cần mở đường nữa, nhưng con đường cũng không ổn định, lúc thì bằng phẳng, khi thì có độ dốc cao.
Mất khoảng ba tiếng, cả nhóm quyết định ngồi nghỉ mệt. Họ chọn ngay chỗ có tảng đá khá to, cao tầm mét rưỡi, bốn người leo lên đó, vừa có thể quan sát xung quanh lại vô cùng an toàn.
Lúc này, Mạc Lệ Quyên lấy bánh bao thịt từ trong ba lô ra chia cho mỗi người một cái. Hứa Lâm hơi ngượng ngùng mà sờ sờ ót, không muốn nhận.
"Tôi đã quên mang theo thức ăn rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2470350/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.