Hai mẹ con Lý Mỹ Lệ ôm nhau khóc hồi lâu làm kẻ đang giả vờ bất tỉnh là Hứa lâm cảm thấy bối rối vô cùng. Hắn vẫn nằm im đấy, quyết định chờ đến thời cơ.
Thời gian như bị kéo giãn ra. Qua một lúc sau tiếng thút thít mới dần chậm lại. Hứa Lâm cảm giác có người xốc lên hai bên nách hắn, người còn lại thì nâng lên hai chân. Trong nháy mắt, Hứa Lâm bị nhấc bổng lên. Hai người đó hì hục một lát mới khiêng hắn vào một căn phòng trống. Họ đặt hắn lên giường.
Hứa Lâm nghe tiếng Lý Mỹ Lệ đang run rẩy: "Mẹ..."
"Suỵt, cẩn thận cha con thức dậy, nhanh tay lên giữa khuya có người đến đó."
"Nhưng mẹ ơi, con sợ..."
"Mẹ cũng sợ, nhưng mẹ không dám cãi lời cha con, Mỹ Lệ ngoan, giúp mẹ cởi đồ của cậu ta ra." Nói đoạn, bà ta thở dài: "Sau đó con cũng cởi hết đồ rồi nằm lên..."
Nghe đến đây, Hứa Lâm đã biết họ muốn làm gì. Xâu chuỗi lại hết tất cả các manh mối, hắn hiểu họ muốn giả tạo cảnh hắn và Lý Mỹ Lệ ăn cơm trước kẻng. Giữa khuya có người đến chắc là sẽ có người đến để làm nhân chứng khiến hắn hết đường chối cãi?
Hứa Lâm hiểu mình đã bước một chân vào cái bẫy rồi. Hắn nôn nóng vô cùng, nhưng càng nôn nóng, hắn buộc mình phải càng bình tĩnh.
Cảm giác vạt áo bị đôi tay người run run mở ra. Không khí lạnh thổi vào. Hứa Lâm kiềm nén cảm giác muốn rùng mình.
Có lẽ ông trời luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2470336/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.