Nói tới đây thì phải nói đến việc nông trường đã trở thành khu nhà giàu nổi tiếng một vùng. Bởi người ở đây không cần phải vất vả kiếm từng công điểm, cũng không cần chật vật chạy tìm nguồn nước. Con trai nông trường không sầu chuyện cưới vợ, con gái nông trường không lo việc gả chồng. Đám thanh thiếu niên ở đây bỗng dưng trở nên quý giá. Rất nhiều người lấy việc sống ở nông trường làm tư bản để tự hào và khoe ra. Ai cũng muốn được chuyển đến.
Nếu mấy năm đầu nông trường thiếu nhân lực trầm trọng thì bây giờ, những chỗ trống dần được điền đầy.
Như khu Bắc này, lúc gia đình Mạc Lệ Quyên chuyển đến thì chỉ có loe ngoe vài ba hộ gia đình mà thôi, nhưng bây giờ, nếu không phải Mạc Lệ Quyên đặt trước và nhà Hứa Lâm không xảy ra chuyện thì gia đình Mạc Lệ Hồng chắc chắn không có chỗ ở.
Từ vài hộ, tới thời điểm này, nơi đây đã có bốn mươi chín hộ dân.
Chỉ còn một chỗ trống duy nhất là mảnh đất sát vách với gia đình Mạc Lệ Quyên, lúc trước định đặt cho Mạc Lệ Hồng, nhưng hai vợ chồng họ đã vào ở nhà của Hứa Lâm.
Người tới cũng chẳng phải ai xa lạ, đó chính là gia đình suýt đổi con với Mạc Lệ Hồng trên tàu hoả.
Gặp lại họ, Lý Cường cũng hơi bất ngờ: "Là cậu à?"
Cha của đứa bé, là Trình Gia Bảo, cười trả lời: "Dạ, anh cũng ở khu Bắc ạ?"
Lý Cường gật đầu: "Tôi là đội trưởng của đội Bắc." Nói đoạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2470294/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.