Đường ray tàu hoả uốn lượn quanh co, trèo qua những triền núi cao chót vót. Bầu trời nắng rồi lại mưa, có hôm thì mây đen kéo đến âm u cả một vùng.
Cuối cùng thì Tây Bắc mà mọi người đang mong chờ cũng đã ở trước mặt.
Mùa này ít ai ra khỏi nhà nên cảnh xuống tàu không chen chúc lắm. Đoàn người Mạc Lệ Quyên lại ít hành lý nên mọi chuyện diễn ra khá nhẹ nhàng.
Ông Thụ bà Mai ôm Bảo Dương Bảo Nghi đi trước, ba chị em Mạc Lệ Quyên xách hành lí đi sau.
Vừa ra khỏi cửa tàu, họ đã thấy bốn anh em Lý Cường chờ sẵn. Một hàng màu xanh lục rất bắt mắt.
Thấy vợ, Lý Cường bước nhanh đến xách đồ phụ cô, trước đó đã gật đầu chào hỏi với ông Thụ và bà Mai rồi.
Bảo Dương Bảo Nghi thấy cha không quan tâm mình bèn cựa quậy đòi xuống. Sau khi được thả xuống thì chạy lại ôm chân cha.
"Cha!"
"Cha!"
Hai đứa nhỏ mới bốn tuổi, trắng nõn lại mũm mĩm, đôi mắt chúng vừa to lại vừa tròn, khiến trái tim Lý Cường tan chảy ngay lập tức.
Nhưng anh đang xách đồ giùm vợ, đâu còn tay mà bế hai anh em họ.
Cái khó ló cái khôn, anh trầm giọng: "Đình Sơn."
"Dạ!"
Mạc Đình Sơn đang định chào hỏi chị gái thì nghe anh rể gọi, vừa quay đầu liền thấy hai túi hành lí được quăng lại đây, đành phải nhận lấy.
Cậu muốn hỏi anh rể kêu mình gì đó thì thấy anh ấy đã bế hai cháu lên, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2469246/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.