Chỉ trong một giây, bầu không khí nồng cháy trong căn bếp lập tức biến mất. Mạc Lệ Quyên vội vã đẩy Lý Cường ra xa, đứng thẳng người lên.
Lý Cường: ...
Ngày mai phải phạt cậu ta chạy thêm năm mươi vòng!
Mạc Lệ Quyên cố gắng trấn tĩnh lại, có điều...
"Anh ơi, hình như... hình như có mùi khét..."
Lý Cường quay phắt người lại, một phần của nồi thịt đã bị chuyển thành màu đen, khói bay nghi ngút. Anh vội vàng nhấc nồi ra khỏi bếp.
Hai người quay mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ hài hước.
Được chứ, hai người mãi lo hôn nhau không xem chừng lửa, bây giờ thì thịt ngon cũng đã biến thành thịt khét rồi.
Lúc này, Mạc Đình Sơn cũng vừa bước vào phòng bếp, cậu chưa kịp nói gì thì đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh rể.
Có nguy hiểm!
Tóc gáy của Mạc Đình Sơn muốn dựng ngược lên để báo động. Cậu nuốt nước miếng, sờ sờ đầu, hình như gần đây bản thân không làm điều gì có lỗi với anh rể mà, đúng không?
Giờ cũng đã bốn giờ chiều rồi, nếu mà nấu món mới thì cũng mất khá nhiều thời gian, vả lại mọi người đều rất đói bụng nên Lý Cường quyết định dẫn cả nhà đi tiệm cơm Quốc doanh ăn một bữa.
Anh sai cậu em vợ chạy sang kêu ông Thụ bà Mai và Vệ Quốc Vệ Gia đi cùng.
Lúc này vừa mới trả qua nạn đói, người dân còn rất sợ hãi, không dám ăn xài phung phí nên tiệm cơm khá vắng khách.
Khi ngồi vào bàn, thay vì ngồi cạnh cô vợ nhỏ thì hai bên trái phải của Lý Cường đều bị Bảo Dương và Bảo Nghi chiếm lấy.
Hai nhóc đã lâu chưa gặp cha nên khá dính người, quyết tâm phải ngồi gần cha cho bằng được. Lý Cường cũng cưng chiều mà đồng ý.
Tính luôn bàn này thì cả tiệm cơm chỉ được hai bàn mà thôi.
Người phục vụ cũng chẳng nhiệt tình, sau khi Lý Cường gọi món ăn xong liền bắt anh phải trả tiền và phiếu ngay lập tức.
Lý Cường cũng đã quen thuộc họ như vậy nên lấy tiền cùng phiếu trả ngay.
Cơm chưa dọn lên thì ngoài cửa lại có ba người bước vào. Dẫn đâu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tiếp theo sau là hai cô gái trẻ.
Người đàn ông vừa nhìn thấy Lý Cường liền mừng rỡ, thốt lên: "Thiếu Tá Cường cũng đi ăn ở đây à?"
Thay vì được gọi Thiếu Tá, Lý Cường thích người khác gọi anh là đội trưởng hơn, nhưng anh vẫn gật gật đầu, bình đạm trả lời: "Hôm nay gia đình tôi vừa mới chuyển đến, tôi dẫn họ đi ăn."
Người đàn ông tỏ vẻ đã hiểu, định chào hỏi thì một trong hai cô gái đứng phía sau đột nhiên nói: "Anh Cường, hôm trước vẫn chưa cảm ơn anh vì đã giúp em, bữa cơm này em mời anh và gia đình nhé!"
Đây vốn dĩ là một câu nói rất bình thường, chẳng có gì to tát nhưng khi mở lời, cô gái này lại ửng hồng hai má, bộ dáng vừa ngượng ngùng lại vừa yêu kiều, thỉnh thoảng còn nhẹ liếc Lý Cường.
Mặt mày này y như kiểu thiếu nữ gặp phải người thương, ngây thơ lại có chút đáng yêu, khiến cánh đàn ông không ngừng quét mắt đến.
Người ở đây đều thông minh, vừa nhìn lập tức cảm thấy không ổn. Mạc Lệ Quyên mỉm cười nhìn chồng, ánh mắt hơi lạnh. Ông Thụ bà Mai chau mày. Mạc Đình Sơn, Vệ Quốc và Vệ Gia hơi tức giận.
Lý Cường ngồi thẳng người, tự cứu ngay lập tức: "Cô Liên, cô nhầm rồi, người cứu cô là Đình Sơn, em vợ của tôi chứ không phải tôi. Cô muốn cảm ơn thì nên cảm ơn nó."
Biểu tình trên mặt Đặng Ngọc Liên lập tức thay đổi, đôi mắt đỏ lên: "Không thể nào, ngày đó rõ ràng là anh đã cứu tôi mà?"
Lý Cường nghiêm mặt: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, người cứu cô là em vợ của tôi."
"Nhưng..."
"Cô thấy tận mắt cảnh tôi cứu cô sao mà chắc chắn như thế?" Lý Cường nghi hoặc.
Đặng Ngọc Liên cứng người lại, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Anh nói đùa, tôi ngất thì làm sao mà thấy được..."
"Vậy thì đúng rồi, cô ngất xỉu, em vợ tôi tìm xe rùa đẩy cô đi phòng y tế nên người cứu cô là nó chứ chẳng phải tôi."
Thân mình Đặng Ngọc Liên run rẩy, cô ta chẳng thể tin tưởng: "Xe... xe rùa ạ?"
Lý Cường đương nhiên: "Đúng vậy, là xe rùa, chứ trai chưa vợ gái chưa chồng, em tôi sợ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô."
Sự thật là khi bọn họ thấy Đặng Ngọc Liên xỉu ngay giữa đường, bốn anh em liền nghĩ đến những âm mưu mờ ám. Lỡ mà một người trong số họ bồng hay cõng cô ta đi phòng y tế, sau khi tỉnh lại bị bắt cưới cô ta thì phải làm sao?
Chuyện như vậy trong mấy năm nay họ đã thấy nhiều rồi. Hơn nữa, cô Đặng Ngọc Liên này vô cùng khả nghi, chẳng phải dạng vừa.
Cấp trên vừa ra lệnh cho bọn họ âm thầm điều tra cô ta, quay đầu liền thấy cô ta té xỉu ngay trước mặt, chung quanh lại là con đường vắng tanh ít người, như vậy còn không đủ khả nghi sao?
Người ở trước mắt, không cứu thì không được nhưng cứu thế nào để không bị ăn vạ thì cũng là một môn nghệ thuật đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]