Chỉ trong một giây, bầu không khí nồng cháy trong căn bếp lập tức biến mất. Mạc Lệ Quyên vội vã đẩy Lý Cường ra xa, đứng thẳng người lên.
Lý Cường: ...
Ngày mai phải phạt cậu ta chạy thêm năm mươi vòng!
Mạc Lệ Quyên cố gắng trấn tĩnh lại, có điều...
"Anh ơi, hình như... hình như có mùi khét..."
Lý Cường quay phắt người lại, một phần của nồi thịt đã bị chuyển thành màu đen, khói bay nghi ngút. Anh vội vàng nhấc nồi ra khỏi bếp.
Hai người quay mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ hài hước.
Được chứ, hai người mãi lo hôn nhau không xem chừng lửa, bây giờ thì thịt ngon cũng đã biến thành thịt khét rồi.
Lúc này, Mạc Đình Sơn cũng vừa bước vào phòng bếp, cậu chưa kịp nói gì thì đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh rể.
Có nguy hiểm!
Tóc gáy của Mạc Đình Sơn muốn dựng ngược lên để báo động. Cậu nuốt nước miếng, sờ sờ đầu, hình như gần đây bản thân không làm điều gì có lỗi với anh rể mà, đúng không?
Giờ cũng đã bốn giờ chiều rồi, nếu mà nấu món mới thì cũng mất khá nhiều thời gian, vả lại mọi người đều rất đói bụng nên Lý Cường quyết định dẫn cả nhà đi tiệm cơm Quốc doanh ăn một bữa.
Anh sai cậu em vợ chạy sang kêu ông Thụ bà Mai và Vệ Quốc Vệ Gia đi cùng.
Lúc này vừa mới trả qua nạn đói, người dân còn rất sợ hãi, không dám ăn xài phung phí nên tiệm cơm khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-o-nong-truong/2469245/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.