Chương trước
Chương sau
Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Nhiễm tỉnh lại từ giấc ngủ mê man, đến lúc cố gắng cử động cơ thể của chính mình cô mới phát hiện —— thế mà chẳng còn cảm thấy chút đau đớn nào nữa! Những câu thần chú chữa trị kia thật sự có hiệu quả như vậy sao? Có điều, khi cô còn chưa kịp tiếp tục kiểm tra cơ thể của mình thì bà Pomfrey đã đi tới, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu con rắn nhỏ, vui cười tươi rói nói rằng: “Được rồi, bé cưng, mày tỉnh là không sao rồi, ôi, ta nghĩ mày cần phải thích ứng với cái đầu của mày một lần nữa đấy…”

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghe xong câu nói ấy bèn xoay đầu nhìn xem cơ thể của chính mình, bấy giờ mới nhận ra cơ thể vốn thật mảnh mai, nhỏ và ngắn ngủn của cô, sao lại biến thành vừa dài vừa thô mất rồi? A —— không lẽ, thứ thuốc kia còn có tác dụng làm béo? Thử lắc lắc cái đuôi, cô phát hiện bây giờ sức lực cần dùng để bắt đầu cử động lớn hơn nhiều so với trước đây, chẳng qua hình như bởi vì kích cỡ to lớn của cơ thể, cho nên cái gọi là năng lượng trong người mà lúc trước cô hoàn toàn không cảm giác được bây giờ lại có chút phản ứng —— ừm, loại năng lượng khiến tinh thần của cô đặc biệt dồi dào này, chắc hẳn chính là một kiểu hình thức biểu thị năng lực phép thuật rồi nhỉ?

Chẳng lẽ, nguyên nhân trước đây cô không cảm giác được năng lượng phép thuật là do tuổi còn quá nhỏ? Chỉ bởi vì cái đầu quá bé nên cô mới học phép thuật thất bại, giống như phù thủy vị thành niên thường thường không thể tự mình khống chế năng lực pháp thuật mà tạo thành những sự kiện rò rỉ pháp thuật thôi sao? Nếu quả thật như thế, vậy thì —— đúng là cũng phải cảm ơn thứ thuốc sinh trưởng hành cô sống dở chết dở kia rồi.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rảnh rỗi buồn chán, liên tục thăm dò sự huyền bí trong cơ thể, mãi cho đến thời gian dùng bữa tối, cô mới trông thấy chủ nhân của mình. Giáo sư Snape vẫn mặc một cây đồ đen như cũ, có điều tâm trạng hiện tại của hắn rõ ràng không tốt chút nào, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng đủ để người khác phải lùi bước tránh xa. Tuy nhiên, những người khác ở đây lại không bao gồm cả bà Pomfrey.

Bà y tá vừa nhìn thấy giáo sư Snape đi đến liền chỉ chỉ Ngụy Nhiễm vẫn luôn nằm trên giường bệnh, “Zoey đã không sao rồi, nhưng mà tôi nghĩ là nó xác thực phải cần một khoảng thời gian mới thích ứng được với hình thể mới của nó, dù sao thì nó cũng lớn lên hơi nhanh quá.”

Giáo sư Snape khẽ gật đầu, chau mày liếc nhìn con vật mà hiện tại hắn rõ ràng đã không thể dùng túi áo để đựng —— tuy rằng với hình thể bây giờ, nọc độc nó cung cấp sẽ càng nhiều, thế nhưng nếu nói tới chuyện làm một con thú cưng thì hình như lại có chút bất tiện mất rồi. Chẳng qua, một chỗ tốt khác chính là —— bây giờ con rắn này hoàn toàn không thể tự mình tự do ra vào văn phòng của hắn, nói cách khác, mấy chuyện ăn nhầm đồ vật này nọ giống bây giờ, về sau chắc hẳn sẽ không còn tái diễn nữa.

Nghĩ tới đây, ngài giáo sư Độc dược cuối cùng cũng coi như đã tìm được ưu điểm cho hình thể mới của con rắn cưng của mình.

“Đợi đã! Severus.” Vừa nhận thấy đồng nghiệp chuẩn bị một tay tóm lấy thú cưng của hắn rồi đi ngay, bà Pomfrey liền lên tiếng: “Lớp da của Zoey đang rất yếu ớt, phải biết rằng nó cũng chưa chuẩn bị tốt để lột da gì cả, thầy phải nhẹ nhàng hơn một chút!”

Giáo sư Snape sầm mặt lại, duỗi cánh tay ra, để Ngụy Nhiễm tự mình bò lên, hắn lập tức cảm giác được sức nặng của con rắn, hơn nữa còn xoắn tay hắn càng chặt! Có điều, tuy là nói thế, nhưng nhìn con thú cưng lớn lên đến mức có thể dùng khỏe mạnh để so sánh —— chí ít đã không còn kiểu hình thể bất luận ăn bao nhiêu cũng không dài nổi, quấn trên tay hắn trông y chang một cái lắc tay như trước —— trong lòng hắn vẫn cảm thấy thật thỏa mãn.

“Severus, nhớ kỹ, hai ngày này Zoey phải tiếp tục uống thuốc đấy nhé.” Trước khi ông bạn đồng nghiệp ra khỏi cửa, bà Pomfrey lại dặn dò thêm một lần: “Nếu mà thầy lại làm cho Zoey bị bệnh một lần nữa, tôi thiệt không ngại để nó chuyển tới bệnh xá của tôi ở luôn đâu.”

Giáo sư Snape không hề để ý đến câu nói ấy, bước nhanh chân rời đi, bực bội nghĩ thầm trong bụng —— ngày hôm qua bà y tá này cũng chả thèm hỏi hắn, thân là chủ nhân của con rắn nhỏ xem hắn có đồng ý ở lại chăm sóc thú cưng của mình hay không thì đã đuổi cổ hắn đi rồi, giờ còn muốn để thú cưng của hắn tiếp tục sinh sống ở cái loại địa phương đó nữa à? Phải biết rằng, hôm qua hắn bị xua đuổi mà bây giờ vẫn nhịn, không bùng nổ sự bất mãn của mình ra là đã rất không dễ dàng rồi đấy!

Và thế là, vị giáo sư Độc dược đang trong trạng thái khuếch tán cơn tức hiển nhiên cũng chẳng nghe được câu nói cuối cùng của bà Pomfrey: “Hai bữa nay tốt nhất là cho nó ăn nhiều một chút nhé!”

Tần suất bước chân quá nhanh của chủ nhân cô khiến cơ thể hắn lay động, lớp da mới mọc ra của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang vắt vẻo trên người ngài chủ nhân bị ma sát tới mức có chút đau, có điều bởi vì chuyện lần này dù gì cũng là sai lầm của bản thân cô, làm sao mà dám than vãn, cho nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc buồn buồn tủi tủi xê dịch cơ thể, cuộn tròn phần lớn thân mình trên bả vai ngài giáo sư, sau đó dán cái đầu bé xíu sát vào cổ chủ nhân rồi nằm sấp ở đấy —— tư thế này có thể đảm bảo sự an toàn và thoải mái cho cô đến mức độ lớn nhất.

Một người một rắn cứ như vậy đi thẳng vào Đại sảnh đường Hogwarts, nhìn thấy trang trí bên trong đại sảnh, Ngụy Nhiễm mới bỗng nhiên như bừng tỉnh —— thế mà đã đến Halloween rồi à? Cô cứ trông ngóng lễ Halloween mãi thôi, từ tận mấy ngày hôm trước luôn đó! Không biết bữa nay có món gì ngon không… Nhưng mà, Ngụy Nhiễm ngắm nghía cơ thể của mình, hình như bị béo phì thì phải, cô có nên bắt đầu chú ý giữ dáng cho thỏa đáng hay không nhỉ? Dầu sao, nếu nó mập quá, quấn lên người chủ nhân thì cô sẽ biến thành gánh nặng cho hắn mất!

“Ồ, hình dáng cơ thể của Zoey trông thật không sai.” Giáo sư Flitwick nhìn con rắn cưng và hình thể to dài hơn không ít của nó, rồi lại ngó xuống bản thân ông, “Ờ này, rốt cuộc thì nó đã ăn cái gì vậy?”

—— Ngụy Nhiễm nhòm nhòm vị giáo sư lùn xủn trước mắt, giáo sư Flitwick à, chẳng lẽ ông cũng có hứng thú thử nghiệm cái loại tăng trưởng cấp tốc ấy hả? Cô không sợ tăng trưởng, cùng lắm chỉ phá hỏng một lớp da rắn thôi, nhưng mà nếu là con người thì…

Giáo sư Snape co giật khóe miệng một chút, rõ ràng đoán được ý tứ trong lời nói của ông bạn đồng nghiệp, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu bé tẹo của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ra hiệu cho cô tự thân bò xuống, xong xuôi mới tàn tàn mở miệng: “Một loại thuốc sinh trưởng nồng độ cao. Trên thực tế, tôi rất mừng là con rắn này vẫn chưa mọc ra thêm ba cái đầu đấy.”

Nghe xong cái hiệu quả kinh khủng rất có khả năng xảy ra đó, giáo sư Flitwick liền không hỏi tới nữa, lập tức chuyển câu chuyện sang vấn đề sau khi có được hình thể mới thì có xuất hiện sự bất tiện nào trong sinh hoạt hay không ——

“Coi bộ, sau này Zoey không thể tự mình quay về văn phòng Độc dược luôn rồi hả?” Giáo sư Sprout hỏi với vẻ vô cùng quan tâm: “Vậy, Severus, lỡ như tới lúc thầy không ở đó thì phải làm sao?”

Giáo sư Snape liếc mắt ngó con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang ra sức tiến thẳng tới đống đồ ngọt, bơ sữa trái cây khai vị to đùng bày đầy ở trên bàn, duỗi tay trực tiếp kéo cô lại, sau đó hung tợn nói: “Nó khỏi tự trở về được là tốt nhất, bằng không tới hồi nuốt nhầm thứ gì đó không nên nuốt… Không chừng lại phải biến luôn từ rắn thành thằn lằn.”

Thằn lằn? Mọc chân? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm dùng đầu cọ cọ bàn tay của chủ nhân cô, thực ra nếu có chân, coi như không còn là rắn cô vẫn sẽ rất vui vẻ, bởi vì dầu sao, dùng bụng để đi thực sự chẳng phải là động tác tao nhã gì cả.

Bữa tiệc lớn mừng lễ Halloween bắt đầu ngay sau lời tuyên bố của Hiệu trưởng Dumbledore, đủ loại thức ăn phong phú lập tức xuất hiện trên mọi dãy bàn.

Ngụy Nhiễm sáng rỡ hai mắt nhìn những món ăn bình thường rất khó gặp, toàn bộ bày ra trong cùng một lần, hưng phấn không thôi, tức tốc đâm đầu nhào thẳng vô cái mâm gần nhất. Đáng tiếc, cô còn chưa kịp nhúc nhích được chút nào thì đã bị ếm một câu chú khóa chân(1) lên người, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm té lộn mèo một vòng, vừa ngoảnh lại nhìn chủ nhân mình bằng ánh mắt đau buồn, vừa hờn giận trong lòng —— cô vốn đã là một con rắn chẳng có chân cẳng gì sất, nhưng tại sao vẫn không thể tránh được công kích của thần chú khóa chân cơ chứ?

“Severus à, Zoey thích thì cứ để nó ăn đi.” Giáo sư Flitwick ngồi một bên cười ha hả nói: “Tôi thiệt không khoái món điểm tâm kia chút nào, nhường chúng nó cho các thầy hết đấy.”

Giáo sư Snape hoàn toàn không thèm để ý đến ông bạn đồng nghiệp của hắn, vỗ vỗ cái đầu con rắn cưng của mình, nói một câu nhẹ hẫng: “Chỉ được một miếng, đây là trừng phạt.” Trên thực tế, từ sau sự kiện con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vừa nghe thấy hắn bảo ói ra liền ngoan ngoãn vâng theo ngày hôm qua, ngài giáo sư Độc dược lại càng có lòng tin khá vững chắc với chuyện con rắn của hắn có thể nghe hiểu tiếng người.

Chỉ được một miếng? Thật sự là rất khó làm đó ——

Chính ngay lúc ấy, cửa đại sảnh bị mở ra, gã Quirrell đầu bọc cái khăn trùm to đùng hoảng loạn lật đật chạy vào, chạy liên tục tới giữa đại sảnh xong mới hổn hà hổn hển la lên: “Quỷ khổng lồ, có quỷ khổng lồ —— tôi… tôi nghĩ ngài nên biết ——”

~~~~~

(1) Thần chú khóa chân: leg-locker curse; câu chú: locomotor mortis; ánh sáng tím; tác dụng: khóa cứng cặp giò đối tượng bị ếm; cách quơ đũa:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.