Sau khi nghe thấy câu thần chú của cái bùa bay kia, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cảm giác được tốc độ rơi của mình dần dần chậm lại, vốn là đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc vật lạ rớt vào trong cái miệng đang há to của cô, cô căn bản còn chưa phản ứng kịp thì đã trực tiếp nuốt trọn món đồ đó —— không thể không cảm thán rằng, công năng nuốt lốn của loài rắn thực sự là quá mạnh mẽ!
Ngụy Nhiễm ai oán nghĩ thầm, nếu chuyện này xảy ra với người, nói không chừng nó đã mắc kẹt ở đâu đó rồi, tuy rằng đồ vật kia xác thực không lớn lắm, song tính chất hình như có chút trơn trượt, cảm giác giống như trạng thái bán lỏng. Nhưng mà, vấn đề then chốt nhất là, thứ này rốt cuộc là cái gì vậy? Sau này sẽ không cần phải mổ bụng kiểm tra chứ? Không biết phương pháp thú y của giới phù thủy có tốt hơn giới Muggle, có thể cho cô một cuộc giải phẫu không đau không sẹo hay không nhỉ?
Giữa lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm mải mê suy nghĩ mấy chuyện có hay không có như thế, giáo sư Snape đã bước nhanh tới, bế lấy con rắn nhỏ đang chầm chậm rơi xuống, đặt cô lên bả vai hắn, sau đó mới ngồi xổm xuống nhặt cái hộp bị mở bung ở bên cạnh, hắn cẩn thận kiểm tra bên trong hộp một chút rồi nhẹ nhàng ngửi thử mùi hương của nó, ngay tức khắc, sắc mặt của hắn trở nên thật khó coi, chụp một phát bắt lấy cái cổ của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, “Zoey, khạc ra!”
Khạc ra? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bày vẻ mặt như khóc tang nhìn chủ nhân của mình, cô cũng muốn khạc ra lắm chứ, nhưng mà đồ đã vào bụng thì phải khạc ra kiểu nào? A, chẳng lẽ đồ vật cô nuốt vào là vật liệu quan trọng nào đó? Làm chủ nhân cô thấy tiếc rồi hả? Hu hu, thì ra địa vị của cô vẫn không cao cấp bằng nguyên vật liệu sao?
Giáo sư Snape đương nhiên sẽ không biết con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang xót xa hờn tủi cái gì, hắn chỉ kẹp chặt cổ của cô, dùng sức xoa nắn cái bụng con rắn nhỏ của hắn, nỗ lực làm cho nó ói món đồ ra, có điều mãi đến khi con rắn đã bị hắn vật lộn đến mức đau khổ không thể tả, ngài giáo sư Độc dược mới phát hiện như vậy cũng không phải là biện pháp.
Thế là, giáo sư Snape bèn cấp tốc bắc vạc, chọn lọc vài dược liệu từ trong tủ dược phẩm một cách đầy quyết đoán, bắt đầu công tác hầm chế thực nhanh chóng. Hành động như thế khiến con rắn nhỏ đột nhiên có cảm giác sợ hãi —— chẳng lẽ món đồ cô nuốt có độc? Hơn nữa còn không phải là loại thuốc độc thông thường, đến nỗi thuốc giải cũng cần ngài chủ nhân đặc biệt điều chế sao?
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm kinh hồn táng đảm, tỉ mỉ nghiên cứu từng biến hóa trên cơ thể của mình, và rồi, cô bắt đầu cảm thấy đầu óc càng lúc càng nặng nề, thân mình càng lúc càng nóng, một cảm giác bành trướng kịch liệt bỗng dâng lên, căng cứng đến mức tầng da rắn mỏng manh của cô như có xu hướng nứt toạc.
Lúc này, giáo sư Snape đã pha chế thuốc nước thành công, hắn nhìn dáng vẻ đáng thương của con thú cưng, nhíu mày một cái, vươn tay trái ra kẹp cổ cô lại, trực tiếp rót thuốc vào họng —— phải biết rằng, bởi vì công tác mớm thuốc trước kia, cho nên đối với chuyện như vầy, giáo sư Snape đã quen tay quen việc quá rồi.
Ngay sau khi uống ngụm đầu tiên của món thuốc nước mà chủ nhân cô vừa pha chế, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vốn đã cực kỳ khó chịu liền bắt đầu nôn khan —— trời đất, mùi vị này là cái quỷ gì vậy? Vốn tưởng rằng loại thuốc tăng cường năng lượng pháp thuật hồi trước đã khó uống tới trình độ cao nhất rồi, nhưng nếu so sánh với món thuốc hiện tại, thì nó giống như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn ấy! Tuy vậy, cho dù thuốc này vô cùng kinh tởm, song vì suy xét đến sự an toàn tính mạng của mình, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vẫn cố gắng buộc bản thân nuốt trọn chúng nó, đồng thời cố nén cơn xung động muốn ói hết cả ra.
Nhưng ngay khi Ngụy Nhiễm cảm thấy cô đã chấm dứt với nỗi giày vò của việc uống thuốc, cuối cùng cũng được sống sót, thì ngài chủ nhân đột nhiên lại bắt đầu tọng thêm vào bụng của cô. Ngụy Nhiễm ra sức ngậm chặt mồm, hu hu, đây là muốn trộn đều trộn đủ chất giải độc trong bụng cô à?
Giáo sư Snape đau đầu nhìn con rắn cưng của mình, rõ ràng món thuốc này đã kinh khủng lắm rồi, nhưng tại sao con rắn xưa giờ ngay cả thuốc tăng cường phép thuật cũng không nhịn nổi của hắn lại có thể uống cạn cái thứ này mà không nôn ọe chút nào cơ chứ? Thề có Merlin biết, hắn phải suy nghĩ rất lâu mới pha được loại thuốc có thể khiến nó ói ra món đồ chơi lố bịch bị nó nuốt vào bụng kia đấy!
Nghĩ tới đây, giáo sư Snape lần đầu tiên gửi gắm hy vọng vào phần trăm con rắn cưng của hắn có thể nghe hiểu lời hắn nói, cắn răng, mô phỏng theo mấy kiểu dỗ dành nhão nhoẹt ngu xuẩn mà chủ thú cưng thường dùng với con thú của họ, nói rằng: “Zoey, há mồm nào, nôn mọi thứ ra, kể cả cái mà mi đã nuốt nữa… Có nghe không? Cái đồ đó không ăn được…”
Nghe xong câu nói của chủ nhân mình, Ngụy Nhiễm cảm thấy sao từ lúc đến với thế giới này cô cứ bị giỡn mặt hoài vậy? A a a, chẳng lẽ mục đích chủ nhân cô cho cô uống thứ này là để nôn mửa sao? Thế thì cô mắc chứng gì phải kiên trì chớ! Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm bèn dứt khoát, kiên quyết ọe toàn bộ món thuốc nước mùi vị khủng bố kia ra, ép hết mọi nguồn cơn khiến cô khốn khổ ra ngoài…
Tiếc thay, kết quả làm cả chủ nhân và thú cưng đều thất vọng chính là, dù đã hy sinh lớn như thế, nhưng cái thứ chết tiệt bị Ngụy nhiễm nuốt vào bụng vẫn không có xuất hiện.
Đồ vật đó đến cùng là cái gì? Ngụy Nhiễm quan sát chủ nhân của mình, có vẻ như cũng không phải là độc dược gì nhỉ? Không lẽ nó thực chất là một vật liệu cực kỳ quý giá, đánh bậy đánh bạ bị cô nuốt nhầm? Như vậy, nếu là như vậy, có khi nào chủ nhân của cô cân nhắc giá trị xong thì sẽ vứt bỏ cô, chọn lựa vật liệu không…? Hu hu, cô nhất định sẽ nỗ lực phối hợp trị liệu, tống cái thứ lúc nào cũng có thể đe dọa đến sự an toàn tính mạng của cô này ra ngoài!
Khi đã phát hiện phương pháp của bản thân cũng không có hiệu quả, giáo sư Snape bèn dứt khoát ẵm con rắn của hắn lên, chẳng hề để ý thu dọn chai lọ vạc thuốc lung tung trong văn phòng, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, thẳng tiến khu bệnh xá —— tìm bà Pomfrey nghĩ cách giải quyết. Có điều, trên đường đi, sắc mặt giáo sư Snape cũng không dễ coi chút nào, đợi lúc lấy được đồ vật kia ra, hắn nhất định sẽ nghiêm khắc cảnh cáo cái con rắn tham ăn này một trận: Không phải thứ nào cũng có thể tùy tiện bỏ vô miệng!
Giáo sư Độc dược vừa rời khỏi bệnh xá không bao lâu thì đã phải quay lại lần nữa khiến bà Pomfrey khá là kinh ngạc, nhưng khi trông thấy con rắn nhỏ ốm đau oặt oẹo trong ngực hắn, bản năng thầy thuốc lập tức làm khí thế của bà trở nên thực lớn mạnh, vô cùng tức giận chỉ trích: “Severus, thầy lại làm cái gì với Zoey thế hả? Thầy phải biết là nó còn nhỏ chớ…”
Giáo sư Snape hung tợn trừng con rắn nhỏ, hết sức bất mãn châm chọc: “Là chính nó tham ăn, nuốt vào thuốc sinh trưởng nồng độ cao được tinh chế đến trạng thái bán rắn. Phải biết rằng tới khi tôi kiểm tra cái hộp xong mới phát hiện, thứ kia… Tuyệt đối có thể làm nó mọc ra thêm mấy cái đầu đấy!”
Đáng giận nhất chính là, Lucius Malfoy mắc chứng gì lại muốn tặng hắn thứ này chứ? Được thôi, hắn thừa nhận loại thuốc sinh trưởng được thuần túy tinh chế từ thực vật này và thuốc sinh trưởng phổ thông có khác biệt rất lớn, hơn nữa rất nhiều phương diện trong lĩnh vực Độc dược đều có chỗ cần dùng nó —— không, hắn chẳng cảm thấy hắn đang giận chó đánh mèo chút nào cả! Nếu con rắn của hắn chết vì sinh trưởng quá nhanh, vậy thì Lucius Malfoy, kẻ đã đưa thứ này tới, chính là tên đầu sỏ!
Bà Pomfrey nghe giáo sư Snape giải thích xong, sắc mặt có hơi thay đổi, bà lập tức rút đũa phép, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra cơ thể của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, sau đó lên tiếng với vẻ xin lỗi: “Tuy rằng có thể lấy ra, nhưng tôi tin là nó đã hấp thu một phần trong đó rồi, nhìn dáng vẻ đáng thương của nó bây giờ, đêm nay có thể sẽ rất khó vượt qua…”
“Vậy thì nhanh lấy ra đi!” Giá sư Snape nhìn bà y tá trước mắt, không nhịn được nói: “Còn chần chờ gì nữa chứ?”
Bà Pomfrey bất mãn trừng giáo sư Độc dược một cái, chẳng qua xét thấy hắn là “người nhà” bệnh nhân nên mới có tâm trạng lo lắng như thế, bà rốt cuộc vẫn kiên nhẫn giải thích: “Severus, tôi cần một lượng thuốc rất lớn, có thể bổ sung đủ năng lượng mà nó cần có trong quá trình sinh trưởng, bằng không sự sinh trưởng cấp tốc như vậy tuyệt đối có thể giết chết Zoey. Tôi nghĩ có lẽ thầy có thể giúp tôi việc này, còn tôi sẽ tập trung chữa trị cho Zoey…”
Giáo sư Snape nghe đến đó bèn rủa thầm một tiếng, xoay người đi vào phòng chứa thuốc bên trong bệnh xá, bắt tay vào công việc. Mặt khác, bà Pomfrey lại cẩn thận từng li từng tí chuyển con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm sang một chiếc giường bệnh tinh xảo xinh xắn —— đây là vị trí chuyên dụng dành riêng cho nhóm thú cưng ở Hogwarts, sau đó bắt đầu công tác chữa trị.
Con rắn nhỏ nghe rõ cuộc đối thoại của chủ nhân mình và bà Pomfrey, cảm thấy cô kỳ thực thật sự rất vô tội, dù sao cô cũng chỉ muốn tìm được cái hộp đó thôi, căn bản chẳng có ham muốn ăn luôn nó gì cả, tạo thành hậu quả thế này đâu phải là điều cô muốn đâu! Chẳng qua, nói đi thì phải nói lại, thứ này có thể khiến cô lớn lên, vậy có phải nó cũng đồng nghĩa với chuyện cô rất có thể sẽ lớn đến một độ dài khủng bố nào đó không? Ôi không, phải biết rằng, cơ thể to lớn không chỉ bất lợi cho mọi hoạt động, mà sau này còn mất đi khả năng một mình lén chạy ra ngoài văn phòng Độc dược nữa đó!
Sau khi bà Pomfrey lấy được khối thuốc sinh trưởng chỉ bị hấp thu một phần cực nhỏ, trên cơ bản vẫn giữ nguyên dạng ra ngoài, bà liền bắt đầu đút con rắn nhỏ uống phần thuốc nước sử dụng phối hợp với thuốc sinh trưởng do giáo sư Độc dược vừa mới tự tay hầm chế.
Phi thường may mắn là, không rõ bởi vì chính bản thân con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm hay vì năng lực phép thuật đặc biệt cô sẵn có, mà sau khi trải qua lần lột da đầy đau khổ, gần như có thể dùng máu thịt be bét để hình dung, sự phát triển của cô đã dần dần ổn định lại, và rồi, dưới sự chăm sóc từ những câu thần chú chữa trị được bà Pomfrey vận dụng một cách thông thạo, mấy vết thương khiến cô khốn khổ cũng dần dần không còn đau nữa.
Ban đêm, thuốc sinh trưởng đã mất đi hiệu lực, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm mang theo tinh thần mệt lả vì kiệt sức quá độ và cơn đau hành hạ, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đến tận giờ phút này, bà Pomfrey mới khẽ nở nụ cười: “Được rồi, Severus, tôi nghĩ tình huống của Zoey đã không có vấn đề gì nữa, chúng ta xác thực nên ăn mừng đấy, bị thuốc sinh trưởng nồng độ cao như thế ảnh hưởng mà nó chỉ lớn lên có bây nhiêu đây thôi… Có điều, tối nay để nó ở lại chỗ này cho tôi chăm sóc là tốt nhất.”
Giáo sư Snape lạnh lùng nhìn đồng nghiệp của mình, rồi lại nhìn sang con rắn đã dài gần 40cm, lớn cỡ hai ngón tay nằm trên chiếc giường nhỏ nhắn tinh xảo, hơi bất mãn bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu rời khỏi bệnh xá…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]