Kiến Nguyên năm ba mươi.
Thôn An Bình.
“Khóc! Chỉ biết khóc!” Đỗ lão hán thấy Đỗ Thu Nương vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường, tức giận mắng tiểu nhi tử Đỗ Ngân Bảo, “Đại tỷ ngươi đã nói bao nhiêu lần là không được ra bờ sông chơi! Ngươi lại không nghe! Hôm nay nếu không nhờ đại tỷ ngươi thì ngươi đã bị quỷ nước bắt đi rồi! Quỷ đòi mạng!”
Đỗ lão hán cầm cây chổi bên mép giường định quất Đỗ Ngân Bảo. Đỗ Nhược Mai thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn Đỗ lão hán, khóc nói “Phụ thân, đừng đánh! Phụ thân có đánh chết Ngân Bảo thì đại tỷ cũng không tỉnh lại được. Việc quan trọng bây giờ là mau nghĩ cách cứu đại tỷ tỉnh lại!”
“Đại tỷ ngươi nếu không còn, ta cũng không cần Ngân Bảo nữa!” Đỗ lão hán tức giận ném cây chổi qua một bên.
Đỗ Ngân Bảo khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nhào tới đầu giường Đỗ Thu Nương đang nằm, nói “Đại tỷ! Đại tỷ mau tỉnh lại đi, nếu không phụ thân nhất định sẽ đánh chết đệ! Nếu tỷ tỉnh, đệ sẽ cho tỷ hết mấy cái bánh màn thầu đệ giấu dưới gầm giường, và cả mấy viên đậu phộng Xảo Nhi tỷ cho đệ nữa! Sau này đại tỷ nói gì đệ cũng nghe hết! Mỗi ngày đệ sẽ giúp tỷ cho gà ăn….” Đỗ Ngân Bảo khóc nói một tràng.
Đỗ lão hán thấy Đỗ Thu Nương mãi vẫn không nhúc nhích, bèn đạp Đỗ Ngân Bảo một cái “Đừng có than thở nữa, mau đi đầu thôn xem Nhược Lan và Kim Bảo đã mời người về chưa!”
“Dạ…..” Đỗ Ngân Bảo hít mũi, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-tieu-nuong-tu/7208/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.