Mùng một tháng giêng Kiến Nguyên năm ba mươi sáu, thôn An Bình, tỉnh Kiến Châu, phía nam Đại Tề. Rõ ràng đang giữa trưa, trời lại nhanh chóng tối sầm xuống, hẳn là sắp có một trận mưa lớn. Đỗ Thu Nương từ từ tỉnh lại, áo khoác bằng gấm mặc trên người cũng không giúp nàng xua được cái lạnh phát ra từ sâu trong lòng. Buổi sáng ngày đầu năm, vốn là Đỗ Thu Nương sẽ tới Phật đường lễ Phật, nhưng vừa bước ra khỏi phòng, đã bị người đập một gậy lên gáy. Hiện tại gáy nàng sưng to, rất đau, tay lại bị trói ngược ra sau. Nàng vô cùng hoảng hốt, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, bên ngoài tấm rèm xanh lại truyền đến những tiếng xột xoạt kỳ lạ. Giọng của nữ nhân kia rất quen! “Nguyên Bảo, bảo bối của ta, chàng nói chàng thương ta, nhưng đã mười ngày nửa tháng không tới tìm ra rồi…. a…..” Giọng nói kia bỗng nhiên ngừng lại, nhưng chữ ‘A’ cuối cùng mang theo hương vị dâm đãng, như là cố ý kêu lên để kích thích người khác. “Ta có muốn cũng không dám. Lão già kia vừa mới chết, nếu ta tới, bị ác phụ nhà ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ chém ta làm hai mảnh!” Nam nhân cười nói, bóp nữ nhân một cái thật mạnh. “Chết mất! Chàng nhẹ một chút, nhẹ một chút, ta…. Chịu không nổi… A….” Giọng của nữ nhân ngọt nị, rên rỉ xong lại nói “Hôm nay là cúng bảy ngày của lão. Chàng gấp gáp như vậy, nếu hồn phách của lão quay lại tìm chàng….. Tiểu bảo bối, hiện giờ ta vẫn là nhạc mẫu của chàng đó!” “Có yêu tinh câu hồn như nàng ở đây, nếu lão trở lại, cùng lắm thì tức chết lão thêm một lần nữa là được chứ gì?” Nam nhân cười nói “Bảo bối, từ nay về sau chúng ta không phải sợ ác phụ kia nữa! Giờ nàng ta đang ở đằng sau rèm kia. Ta kêu người trói ác phụ này vào cây cột, trời lạnh như vậy, hẳn là không lâu sau nàng ta sẽ chết vì rét!” “Thật sao?” Giọng của nữ nhân cao vút lên “Chàng thật sự chịu giết nàng ta?” “Giờ nàng ta đang ở bên trong đấy thôi!” Nam nhân cười nói “Để ta dẫn nàng đi xem!” Đỗ Thu Nương bỗng thấy trước mắt sáng lên, tiếp theo đó là hai khúc thịt di động sáng bóng bước vào. Nàng nhổ một ngụm nước bọt, nghiến răng nói “Tiện nhân!” Hai người kia không ngờ Đỗ Thu Nương đã tỉnh, nam nhân vô thức lui một bước, rồi bị nữ nhân bên cạnh kéo lại, cười nói “Sợ cái gì, không phải nàng ta đã bị trói rồi hay sao?” Nữ nhân khom người xuống, bắt lấy cằm Đỗ Thu Nương, “Chậc, Thu Nương, sao lại đến nông nỗi này chứ?” “Trương Thu Hoa, xương cốt phụ thân ta còn chưa lạnh, ngươi đã quyến rũ nữ tế thông dâm! Nếu ta thoát được, chắc chắn sẽ loan truyền chuyện xấu của hai ngươi, cho ngươi bị dìm lồng heo!” Đỗ Thu Nương há miệng suýt cắn trúng tay Trương Thu Hoa, nhưng Trương Thu Hoa đã nhanh chóng rụt tay lại. “Loan truyền?” Trương Thu Hoa cười nói “Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao?” Trương Thu Hoa ôm chặt nam nhân bên cạnh, cười to nói “Thu Nương, vi nương chỉ sợ ngươi bước không ra khỏi cửa phòng này nổi đâu! Tướng công của ngươi sẽ không cho ngươi đi ra! Chàng nói có phải không, Nguyên Bảo?” Đỗ Thu Nương nhìn sang Trương Nguyên Bảo. Trương Nguyên Bảo tránh né ánh mắt nàng, lạnh nhạt nói “Nói nhảm với nàng ta làm gì, ước chừng nàng ta cũng chẳng sống qua nổi hôm nay!” “Trương Nguyên Bảo! Ngươi thật tàn nhẫn! Bao nhiêu chữ nghĩa của ngươi bị chó ăn hết rồi sao? Lúc trước ngươi khăng khăng đòi cưới ta, ta dốc hết sức chăm lo cho gia đình, ngươi mới có thể an ổn đi thi, giờ ngươi vừa đậu cử nhân đã làm ra chuyện ghê tởm này! Trương Nguyên Bảo…. Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!” Đỗ Thu Nương tức giận nói. Trương Thu Hoa cười nói “Nhi à, đừng mắng. Lúc trước, phụ thân ngươi bắt gặp ta và Nguyên Bảo trên giường, cũng chỉ im lặng nuốt vào bụng đó thôi! Phụ thân ngươi rất sĩ diện! Nếu ngươi muốn sống thì mau cầu xin ta, có lẽ ta sẽ thay Nguyên Bảo quyết định, tha cho ngươi một lần. diễ.,;n.đàn.lê/qluýmdhd[ôn Bằng không…..” Trương Thu Hoa che miệng cười “Bằng không, chuyện này mà lộ ra ngoài, ta sợ phụ mẫu ngươi ở dưới suối vàng cũng sẽ bị tức chết một lần nữa đó!” Đỗ Thu Nương nghe vậy, toàn thân cứng đờ. Sức khỏe của phụ thân nàng rất tốt, phụ thân bệnh chết nàng cũng thấy rất kỳ lạ, không ngờ là do tiện nhân này tức chết! Trương Thu Hoa kéo Trương Nguyên Bảo lên giường, nhìn Đỗ Thu Nương nói, “Nguyên Bảo, ta muốn một lần nữa!” Vừa nói vừa ra sức vuốt ve sờ mó Trương Nguyên Bảo. Dường như có người nhìn càng kích thích bản chất cầm thú của Trương Nguyên Bảo. Tiếng hít thở của hắn ta càng ngày càng thô, “Được! Để ta thoải mái một lần nữa!” “Thu Nương đang nhìn chúng ta đó!” Trương Thu Hoa nhẹ nhàng nắm lấy vật kia của Trương Nguyên Bảo, cố ý sờ sờ hai cái. Trương Nguyên Bảo rên một tiếng nói “Cứ để nàng ta nhìn, cho nàng ta kiếp sau đầu thai cố mà học tập làm một nữ nhân dịu dàng như nàng…..” Nói xong, hai người lại quấn lấy nhau. Mùi vị dâm mỹ trong phòng càng ngày càng nồng. Tiếng thở dốc rên rỉ rơi vào tai Đỗ Thu Nương khiến lửa giận trong lòng nàng dâng trào. Từ lâu, Đỗ Thu Nương đã biết Trương Nguyên Bảo trăng hoa, nhưng trước giờ hắn đều chỉ trăng hoa ở bên ngoài, chưa từng dẫn tới trước mặt nàng. Một lần kia, nàng dẫn theo đệ muội của mình tới đập tan nhà quả phụ gian díu với Trương Nguyên Bảo, hai người chiến tranh lạnh một tháng, cuối cùng vẫn là phụ thân nàng ra mặt khuyên nhủ, nàng mới nguôi. Một lần, hai lần, rồi rất nhiều lần, nàng đều dẫn người tìm Trương Nguyên Bảo về. Nàng đã cho hắn đủ mặt mũi, không để lộ chuyện ra ngoài. Ai ngờ, Trương Nguyên Bảo lại dòm ngó kế mẫu của nàng. Nói là kế mẫu, nhưng thật ra nữ nhân này lại bằng tuổi Trương Nguyên Bảo. Lúc trước, người khác luôn hâm mộ nàng, bởi vì nàng đã gả cho người có học vấn nhất thôn. Nhưng hôm nay tất cả những hâm mộ đó đã hóa thành mây bay. Ân ái ngày hôm qua trở thành trò cười lố bịch nhất. Phu quân và kế mẫu hợp nhau tức chết phụ thân nàng, giờ còn hợp nhau hại chết nàng. Trên giường, hai người kia đã tiến vào cao trào. “Nguyên Bảo, bảo bối của ta, chàng mau….. mau một chút…..” Mặt Trương Thu Hoa đỏ ửng, ánh mắt mê ly. Còn nam nhân trên người nàng ta thì đang ra sức ‘cày cấy’. Hai người hoàn toàn coi Đỗ Thu Nương là không khí. Đỗ Thu Nương dời mắt về phía góc tường. Nơi đó có một cây kéo. Lúc mới thành thân, Trương Nguyên Bảo cũng rất nâng niu nàng, lúc vào thành đi thi, hắn đã mua bốn cây kéo đặt ở bốn góc phòng. “Thu Nương xinh đẹp như vậy, để nàng ở nhà một mình ta thạt không yên tâm. Ta để kéo ở đó, nếu có kẻ xấu tới, nàng hãy dùng kéo đâm hắn!” diệlkln.đàn.lê.q;l;uý,đ'ôn Ngày đó, dưới ánh nến, Trương Nguyên Bảo nắm tay nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương. Thời gian trôi qua, hắn đã quên mất. Đỗ Thu Nương lặng lẽ nở nụ cười, ngày đó nàng đã nói gì? À, nàng nói: nếu không có kẻ xấu, ta sẽ dùng cây kéo này thiến kẻ phụ lòng ta. Mỗi lần bắt được Trương Nguyên Bảo gian díu với nữ nhân khác, nàng đều ngồi trong phòng nhìn cây kéo ngẩn người. Trời không quên ta….. Đỗ Thu Nương lấy cây kéo, trở tay cắt bỏ dây thừng, bình tĩnh nhìn hai kẻ trên giường. “Thập Nương, bảo bối của ta, nàng làm ta mất hồn,….” Nam nhân trên giường tăng nhanh tiết tấu. Nữ nhân nắm thật chặt cánh tay nam nhân, cuối cùng “A” một tiếng, hai người mềm nhũn nằm bẹp xuống. “Trương Nguyên Bảo.” Đỗ Thu Nương kêu nhỏ. Hai kẻ trên giường kinh hãi, tại sao giọng Đỗ Thu Nương lại ở ngay bên cạnh? Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn, trước mắt bỗng hiện lên một luồng sáng trắng. “A….” Nam nhân hét thảm, tiếp theo đó là tiếng hét sợ hãi của nữ nhân, như âm hồn gào thét phiêu đãng khắp thôn An Bình. Buổi trưa ngày mùng một đầu năm, đột nhiên trời đổ mưa to, cả thôn An Bình đều kinh động. Thôn trưởng khua chiêng triệu tập tất cả thôn dân đến trước nhà Trương Nguyên Bảo, nhưng không một ai dám tiến vào một bước. Đỗ Thu Nương từ từ xuất hiện trong màn mưa, cả người đầy máu, tóc dài xõa tung, đôi mắt sáng lạ thường, giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến người ta sợ hãi lại có chút xíu thương tiếc. Đỗ Thu Nương đã từng là thiếu nữ đẹp nhất thôn An Bình, giờ lại giống như Tu La bước ra từ trong địa ngục. Nước mưa xối lên người nàng, rửa đi vết máu, tạo thành một vệt máu dài dưới chân. Hình ảnh đó khiến người sợ hãi đến tận đáy lòng. Hồi lâu sau, thôn trưởng đánh bạo vòng qua người Đỗ Thu Nương, bước vào phòng. Trên giường, một đôi nam nữ không mảnh vải che thân còn duy trì tư thế quan hệ, cổ họng bị cắt ngang, máu rơi tí tách xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, giống như trước khi chết đã rất sợ hãi….. Xưa nay thôn An Bình luôn rất bình yên, dù là thôn trưởng cũng không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, chịu không nổi phải nôn ra. Một lúc sau thôn trưởng lấy lại tinh thần, mới vọt ra khỏi phòng, run rẩy nói “Giết……. giết người…..” Phụ thân, nữ nhi đã báo thù cho phụ thân. Đỗ Thu Nương nhếch miệng cười, ngã rầm xuống……..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]