Đối với Tề Nhạc, khoảng thời gian này có lẽ chính là thời điểm u tối nhất cuộc đời hắn. Trong kí ức của Đỗ Thu Nương, Tề Nhạc đã trải qua ba bước ngoặt lớn, lần đầu giả điên, kết quả thất bại, phải đi Thục Châu. Vài năm sau, hoàng đế bỗng nhiên nổi lên cảm giác áy náy với hắn, cho hắn về kinh lại. Lần thứ hai, Tề Nhạc giả bộ bị trúng vu cổ, lần này hắn không chỉ thoát khỏi vực sâu, còn thành công đá đối thủ xuống. Lần thứ ba…. 
Đỗ Thu Nương cười cười thầm nghĩ, nếu lần đầu tiên đã giải quyết được vấn đề thì cần gì phải nhớ tới lần thứ ba! Trong tờ giấy gửi Tề Nhạc, nàng chỉ viết tổng cộng có hai từ, ‘tiên hoàng hậu’ và ‘vu cổ’.  
Đỗ Thu Nương đợi hai ngày liền Tề Nhạc vẫn im hơi lặng tiếng. Đến ngày cuối cùng, Tề Nhạc làm một bàn tiệc cực kỳ khiêm tốn, chỉ mời Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương, và Trương Bác Hưng. 
Sau khi uống vài ly Phạm Trường An không biết bị trúng cái gì, ôm Tề Nhạc nói, “Đời này vô duyên làm huynh đệ, mong kiếp sau có duyên gặp lại….” Hắn thao thao bất tuyệt hồi lâu đến mức khiến Tề Nhạc cứ co giật khóe mắt liên tục. Đỗ Thu Nương giải thích Phạm Trường An có tật xấu hễ uống rượu vào là lại nói lung tung Tề Nhạc mới an tâm. 
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An đang định nhào tới ôm nàng thì lập tức duỗi chân chắn lại. Phạm Trường An linh hoạt né ra trực tiếp nhào về phía Trương Bác Hưng, cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-tieu-nuong-tu/2129437/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.