Edit: Ryal
Mưa rơi suốt đêm, tới sáng hôm sau vẫn chưa dứt.
Mới sáng sớm mà Khương Ngộ đã bị người ta gọi dậy, y mơ màng mở mắt, đối diện với một đôi đồng tử rất quen.
Rất quen, bởi y sẽ thấy chúng mỗi khi nhìn vào hình phản chiếu trong gương.
Ân Vô Chấp nói đúng. Nếu chỉ nhìn đôi mắt, hẳn sẽ không ai nghi ngờ đó không phải Khương Ngộ.
Y nhanh chóng ý thức được – đây là người anh cùng mẹ khác cha của nguyên chủ, Thái tử nước địch, Triệu Trừng.
"Dậy rồi à". Triệu Trừng hỏi. "Đói không?".
Y nhớ tới Ân Vô Chấp, bởi hắn cũng thường hỏi câu này.
"Hẳn ngươi phải biết ta là ai". Triệu Trừng nói. "Bốn năm trước chúng ta từng giao đấu, nếu không nhờ ngươi, Tề Vương cũng chẳng bắt được ta".
Bảo sao hắn ta oán giận nguyên chủ đến thế, thì ra chuyện hắn ta bị bắt trước đây cũng có nguyên chủ góp công.
Khương Ngộ ngẫm nghĩ đôi chút, cất giọng: "Triệu Trừng".
"Gọi ca ca thì hợp hơn đấy".
"Kẻ địch".
Triệu Trừng nở nụ cười: "Ngươi vẫn còn biết ta là kẻ địch cơ à".
Hắn ta thấy trong đôi mắt Khương Ngộ có vẻ oán hận, bèn nhanh chóng đứng dậy rồi nói tiếp: "Ta mời ngươi tới đây...".
"Bắt".
"Cô bắt ngươi tới đây". Triệu Trừng không nổi giận. "Là muốn ngươi hợp tác để cứu mẫu thân ra ngoài".
"Không".
"Nếu ngươi từ chối, cô sẽ...". Hắn ta chợt nhớ ra Khương Ngộ không sợ chết, hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: "Cô biết ngươi mắc bệnh, cô có thể chữa hết bệnh cho ngươi".
Khương Ngộ: ".".
Ngươi mới là đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363099/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.