Edit: Ryal
Trong màn đêm, giọng Ân Vô Chấp được đè thật thấp như không cam tâm để lộ vẻ yếu thế.
Khương Ngộ biết hắn đau, nên y nói: "Buông ra".
Ân Vô Chấp chẳng đáp. Nhưng cánh tay ôm y thì lại siết chặt.
"Vết thương của ngươi cần được xử lí".
"Không xử lí cũng chẳng sao".
Lúc đầu Khương Ngộ còn ngửi thấy mùi thảo dược nhưng rồi nó nhanh chóng bị mùi máu nồng nặc che lấp mất, cằm y cũng trở nên ươn ướt.
Y chưa bao giờ bị thương tới mức độ đó, lại càng không biết rốt cuộc thế này là sao. Nhưng Ân Vô Chấp nhất định sẽ biết, hắn nghĩ không sao thì sẽ là không sao.
"Trẫm muốn ngủ nữa".
Một chớp mắt sau, vai y bỗng bị cắn mạnh, cơn đau khiến đầu óc tỉnh táo lại: "Ân Vô Chấp, ngươi dám làm trẫm bị thương".
Cơ thể lại lún xuống giường, Ân Vô Chấp ôm lấy y, chìm vào hôn mê.
Một nén nhang sau, Khương Ngộ ngồi trên long sàng nhìn Ân Vô Chấp nằm bên cạnh, dưới chân là Tề Hãn Miểu đang quỳ với vẻ vô cùng áy náy: "Đều tại nô tài cả, nô tài không nên để điện hạ uống rượu, lại càng không nên để ngài ấy chăm sóc bệ hạ trong lúc ngài ấy đang bị thương thế này".
Khương Ngộ không để ý tới lão.
Bên giường, Cốc Yến và Trần Tử Diễm cùng xử lí vết thương cho Ân Vô Chấp, thay áo ngoài giúp hắn. Khi Trần Tử Diễm ôm bộ quần áo lên, một thứ gì đó đột nhiên rơi xuống.
Hắn ta tiện tay nhặt lên rồi mở ra, chợt sững sờ: "Đây là...".
Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363074/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.