Edit: Ryal 
Tề Hãn Miểu đứng dưới hô lên: "Bệ hạ ơi, có chuyện gì thế ạ?". 
Ân Vô Chấp bình tĩnh đáp: "Không có gì". 
Bệ hạ lười chảy thây, nhờ Thế tử Ân Vương đáp hộ cũng là hợp tình hợp lí. Tề Hãn Miểu gật đầu, lại nói thêm: "Người cẩn thận đừng để bị đụng đầu vào đâu nhé". 
Cây quế ngàn năm cành lá sum sê, lá xanh như ngọc và hoa vàng nở rộ đan dày, những kẽ hở nhỏ vô cùng để lọt từng tia sáng vụn vặt. 
Vì đêm qua mưa nên lá cây vẫn còn ướt, Ân Vô Chấp nhảy nhẹ một cái, nước đọng chảy xuống tí tách. 
Hắn dùng tay áo che mặt Khương Ngộ lại để đảm bảo y không đột nhiên bừng tỉnh. 
... Đâu phải mỗi đụng đầu, mà Hoàng đế còn ngất luôn cơ. 
Ân Vô Chấp cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng hôm nay hắn chịu oan nhiều rồi. Trên lưng vẫn còn vết thương do roi đánh, mặt vẫn in hằn dấu tay bà Thái hậu, sống đến tuổi này hắn đã phải ấm ức đến thế bao giờ đâu. 
Lần này Ân Vô Chấp cũng chẳng cố ý để hôn quân bị đụng đầu, ai bảo y cứ đòi cao nữa... Sao thế nhỉ? 
Ân Vô Chấp ngồi trên một cành cây to, nhìn thiên tử trong lòng mình. 
Hắn vừa thấy mình né tránh thế này là quá mất phong độ, nhưng cũng vừa thấy đáng đời hôn quân. Cứ nghĩ tới chuyện sẽ bị phạt vì y là Ân Vô Chấp lại thấy không cam lòng. 
Tang Phê nhắm mắt nằm trong lòng hắn, cánh tay èo uột rũ xuống, được Ân Vô Chấp nâng lên một lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363033/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.