Sáng hôm sau, Khương Ngộ cảm nhận được bầu không khí bất thường rất rõ rệt khi ngồi chung xe với Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp chẳng thèm liếc y lấy một lần, mặt giận lạnh như băng.
Khương Ngộ nhìn cậu lơ đãng bĩu môi dưới, lại thêm khóe miệng vô thức xịu xuống, không nhịn được mà mỉm cười.
Ân Vô Chấp thấy khóe môi y cong lên thì sầm mặt, gác tay lên cửa sổ xe, nhích ra xa với biểu cảm bực bội.
Cậu xuống xe, xách cặp chạy lên tầng ngay khi tới trường.
Khương Ngộ gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp không thèm quay lại.
Khương Ngộ lề mề tự leo lên, tới lớp thì gục luôn xuống bàn, giáo viên đến rồi cũng chẳng cất cặp.
Ân Vô Chấp kệ xác y không thèm giúp.
Đến trưa cậu gọi bạn bè ra căng tin, họ tò mò hỏi có chuyện gì, Ân Vô Chấp nghiêm trang đáp: "Cậu ta phải học cách trưởng thành đi".
Khương Ngộ bị ép học cách trưởng thành đang nằm bò trên bàn học, lấy cơm hộp mẹ chuẩn bị ra ăn.
Suốt ngày hôm đó Ân Vô Chấp không giúp đỡ y lần nào.
Khương Ngộ tiến thêm một bước đến gần đáp án, quả nhiên tên Vân Du Tán Nhân hôm qua chính là Ân Vô Chấp.
Sau khi tan học, y chủ động hỏi Ân Vô Chấp: "Uống trà sữa không".
Cặn bã, vẫn còn chủ động lấy lòng mình. Ân Vô Chấp đáp: "Không uống".
"Tôi muốn uống".
"Tự đi mà mua".
Khương Ngộ: ".".
Y ngồi xổm dưới tán cây đợi tài xế, gương mặt rầu rĩ không vui: "Ân Vô Chấp, tôi muốn uống trà sữa, Ân Vô Chấp, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/1843690/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.