Edit: Ryal
Bình minh thức giấc, ngoài sân viện của Ân Vô Chấp vang lên một loạt những tiếng gõ cửa.
"Bẩm Thế tử, Thái hoàng thái hậu đã tới, Vương gia cho mời ngài ra chào".
Bàn tay Ân Vô Chấp che bên tai người đang say giấc, đáp: "Biết rồi".
Hắn nói mà ánh mắt chẳng hề dời khỏi gương mặt của Khương Ngộ.
"Dậy rồi à".
Rõ ràng Khương Ngộ không mở mắt, cũng chẳng cựa quậy gì, y vẫn luôn thắc mắc tại sao lần nào mình tỉnh giấc Ân Vô Chấp cũng phát hiện ngay.
Dù có cách nhau một tấm màn cũng vậy, đôi mắt hắn vẫn tinh như cú.
Y không hé răng, Ân Vô Chấp bèn nói: "Người cứ ngủ tiếp một lúc đi. Để ta ra ngoài xem thử".
Hắn từ từ đứng dậy, đuôi tóc bỗng bị giật nhẹ một cái. Ân Vô Chấp cúi đầu mới thấy tóc mình chẳng biết đã quấn vào ngón tay Khương Ngộ tự lúc nào, lại còn quấn tận vài vòng, rõ là y cố ý.
Vẻ mặt Khương Ngộ rất bình tĩnh, nhưng ngón tay lại hơi nâng vì hắn vừa đứng dậy.
Ân Vô Chấp cầm lấy tay y. Bàn tay ấy mềm oặt, túm góc áo thì đúng là hơi quá sức so với nó, nói chung quấn tóc cũng có thể coi là cách hay nhất rồi.
Hắn cụp mắt, chậm rãi gỡ tóc mình ra.
Khương Ngộ: ".".
Y mở một mắt.
"Bệ hạ sợ ta đi".
Khương Ngộ cũng không hiểu tại sao ngày hôm qua mình lại tốn biết bao công sức chỉ để quấn tóc Ân Vô Chấp quanh ngón tay mình trước khi chìm vào giấc ngủ.
Y lẳng lặng nhìn Ân Vô Chấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/1843668/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.