Edit: Ryal
Hơi thở của Ân Vô Chấp phả vào ngón tay y, ấm áp chứ không rát bỏng.
Khương Ngộ thoáng ngẩn ngơ.
"Trẫm ngủ lâu thế, ai xử lí chính sự".
"Văn Thái hậu đang tạm nắm quyền chấp chưởng triều đình".
Ân Vô Chấp vừa nói vừa dùng những ngón tay cọ vào lòng bàn tay y. Bàn tay Khương Ngộ rất mềm, chẳng biết vì sao lại thấy hơi ngưa ngứa, y bèn vô thức rụt lại: "Sao ngươi tới muộn thế".
Tay Ân Vô Chấp trống trơn, hắn hỏi: "Bệ hạ nhớ ta sao?".
Khương Ngộ không biết.
Nhưng vào khoảnh khắc phát hiện mình chưa chết, y nằm trên long sàng, vô thức cảm thấy lẽ ra Ân Vô Chấp nên túc trực cạnh mình mới phải.
Y cũng chẳng nghĩ người đầu tiên tới thăm lại là Văn Thái hậu.
"Ân Vô Chấp". Y không hiểu, bèn hỏi: "Sao ngươi không túc trực bên trẫm".
"Lỗi ta".
"Ngươi bận gì".
"Chỉ là chút việc quân thôi".
"Trẫm sai người gọi ngươi, sao ngươi lại đến muộn".
Ân Vô Chấp ngẩng đầu, giây lát sau mới cười mỉm: "Ta đi nấu canh đào mật cho bệ hạ".
Khương Ngộ hỏi: "Ở đâu".
Y vừa hỏi thì phía sau đã có tiếng động, Tề Hãn Miểu nheo mắt cười, ôm lồng thức ăn bước tới: "Bệ hạ xem Thế tử gia chu đáo chưa này, người nói muốn ăn đào, Thế tử điện hạ vừa vào cung đã lập tức tới ngự thư phòng rồi. Người hãy mau nếm thử lúc còn nóng đi ạ".
Lão đặt lồng thức ăn xuống bàn, mở nắp lồng, dâng bát. Cái bát không lớn, Ân Vô Chấp đỡ gọn lấy nó bằng một tay rồi bưng lên thổi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/1843664/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.