Dân bổn địa dũng mãnh, cộng thêm các thôn trang tụ cư, những việc đi săn bắn, đào mương, chặt cây trong rừng, có thể dẫn tới thôn dân thóa mạ nhau, kịch liệt nhất là động thủ đánh nhau. Bởi vậy năm này tháng nọ, hai thôn trang lân cận, luôn luôn có chút nói không rõ trở thành kẻ thù truyền kiếp. Vì vậy quan phủ đối với sự kiện dân quê tầm thường đả thương người, bình thường quan không truy xét thái độ, để cho tộc lão trong thôn làm người nắm quyền, để tránh xuất hiện sự việc nghiêm trọng như đánh chết người, các tộc lão sẽ ra mặt chủ trì hòa đàm, để dân hai thôn ngừng công kích nhau, tô son trát phấn ra một thời gian hòa bình ngắn ngủi.
Chu gia thôn và Trâu gia thôn thường xuyên tranh đấu. Người hai thôn đã quen mắt với việc kéo bè kéo lũ đánh nhau, thôn dân cầm cuốc trong tay, phần lớn là giả bộ uy hiếp, không dám hạ thủ trên thân người, dù sao người hai thôn lân cận, ra vào cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hôm nay ta đả thương ngươi, ngày mai ngươi ngăn ở chỗ tối đả thương ta, oan oan tương báo không bao giờ kết thúc. Vì vậy ngày thường bọn họ đánh nhau, cho dù có người bị thương, cũng chỉ thương nhẹ. Sau khi đánh một trận xong, bình thường trở lại, bồi thường cho người ta chút tiền thuốc men, coi như chuyện bỏ qua không truy cứu—đời đời đều như vậy, lúc này cũng không ngoại lệ. Người hai thôn nghĩ như vậy.
Sau khi Chu Bắc Sinh rời nhà, đem văn chương mới làm cho cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611923/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.