Người dân nông thôn mê tín, hôm này toàn gia lên đường để tạ ơn, vừa ra đến trước cửa, Đường lão lại phân phó nhi tử thả một chuỗi pháo trúc.
Người trong thôn thấy bọn họ thanh thế náo nhiệt, hỏi thăm có chuyện gì tốt. Đường Lý thị cười híp mắt kể lại chân tướng, tất cả mọi người nói Đường Tiểu Sơn sau đại nạn tất có phúc, cám ơn ân nhân cứu mạng là chuyện phải làm, vây quanh nói mấy câu, không muốn làm trễ nải bọn họ, ai nấy tản ra.
Người một nhà ra khỏi thôn, qua cầu trên sông, đi đường tới Chu gia thôn, dọc theo đường đi phần lớn là ruộng ngũ cốc, chợt có mấy vườn rau, hoa cải dầu nở ra vàng tươi, bông lúa đón gió phấp phới. Người một nhà cười cười nói nói, gần nửa canh giờ qua rất nhanh.
Đường Đại Sơn kéo xe đẩy tay, trên xe trừ bỏ các lễ vật, còn có Đường Chu thị và Đường Đào Đào ngồi trên đó, sau Đường Lý thị đi đường thỉnh thoảng lấy tay đỡ eo, Đường Đại Sơn vội vàng dừng bước, khuyên mẹ hắn lên xe ngồi.
“Không có chuyện gì, ta vẫn đi được, “Đường Lý thị từ chối, “Con kéo một xe đồ, nặng lắm rồi.”
“Sao có thể chứ, con khí lực lớn lắm,” Đường Đại Sơn nói, nhìn thê tử mình và muội muội đi đã lâu, trên giày thêu dính đầy bụi đất, muốn bọn họ ngồi lên xe, “Nữ nhân và tiểu oa toàn bộ ngồi lên xe, con kéo được.”
Đường Hà cười, nhỏ giọng trêu ghẹo bên cạnh Đường Tống thị, “Ca ta đau lòng Đại tẩu đây mà.”
Đường Tống thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611857/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.