Ông già dường như rất hiểu sự thất thố của Võ Đại Hổ nên chẳng lộ ra cảm xúc gì, chỉ gật đầu một cái "Ừm" khẽ đáp, rồi lại nhẹ giọng nói:
"Cho nên ta không có cách, thật sự không có cách. Nếu có thì đã chẳng ở lại đây lâu đến thế rồi..."
Ông ta gục đầu lên đầu gối, trong mắt hiện lên nét bất lực. Tư thế ấy khiến ông ta trông chẳng khác nào một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi.
Không biết vì sao, Võ Đại Hổ bỗng thấy trên người ông già có một bóng dáng quen thuộc, lông mày càng nhíu chặt, trầm giọng hỏi:
"Người gác cửa bên ngoài kia với ông có quan hệ gì?"
"Người gác cửa?" - Ông ta vô thức lặp lại một lần, đợi đến khi hiểu được ý của Võ Đại Hổ thì có vẻ hơi xấu hổ, cúi đầu nói:
"Đó cũng là con trai của Thánh tử..."
Đồng tử Võ Đại Hổ co rụt lại, cả người như vừa uống vào một bát rượu mạnh trăm năm, từ đầu đến chân dấy lên một luồng tê dại.
Cái... cái thế giới này chẳng lẽ phát điên rồi sao?
Hắn nuốt khan một ngụm mới phát hiện cổ họng mình không biết từ lúc nào đã căng cứng, ngay cả động tác nuốt xuống cũng khó khăn, cố gắng hỏi:
"Chẳng... chẳng lẽ ở đây đều là con cái của gã? Thật sự là con ruột sao?"
Thấy Võ Đại Hổ không tin, ông ta cũng chẳng giải thích, chỉ gật đầu:
"Là con ruột. Nhưng cũng không phải tất cả. Bất quá, những kẻ nằm trên cái bàn kia...đều phải."
Võ Đại Hổ nghe nửa câu đầu thì còn thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690853/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.