Nguyên Văn Hiên bị phản ứng của Mộc Diệp dọa sợ, theo bản năng lùi lại một bước, do dự nhìn về phía Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu với nó, ý bảo đừng căng thẳng.
Mộc Diệp sải bước đến trước bàn mổ, ánh mắt dừng lại nơi dao giải phẫu và lồng ngực của người kia mấy lần, lẩm bẩm:
"Muốn mượn ngoại lực thì vật liệu không thể dùng loại tầm thường, hình dạng thì... ta còn phải nghĩ thêm."
"Nghĩ được đến đây đã xem như thành công rồi, ngươi làm rất tốt." - Gã bỗng nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyên Văn Hiên.
Nói xong, lại như vừa sực nhớ ra chuyện gì, gã nửa cười nửa không:
"Ngươi muốn thưởng gì? Nói ra nghe thử. Nếu ta có thể đáp ứng thì nhất định sẽ cho ngươi, nếu không thì... ngươi phải nghe theo ta."
Nguyên Văn Hiên nuốt khan một ngụm nước bọt, không ngờ gã lại nói thật, theo phản xạ liền thốt ra:
"Ta muốn ngươi đừng phạt sư phụ ta."
Mộc Diệp bĩu môi, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối, nhún vai:
"Chuyện này e là không được. Thưởng phạt phân minh mới có thể đi lâu dài. Ngươi đã không có ý kiến, vậy thì để ta quyết định thay cho."
"Người đâu! Dẫn y xuống!"
Chưa kịp để Nguyên Văn Hiên mở miệng phản đối, Mộc Diệp đã ngẩng đầu gọi ra ngoài.
Nguyên Văn Hiên vốn tưởng gã nói "y" là chỉ mình, nào ngờ khi người ngoài bước vào, Mộc Diệp lại chỉ tay về phía Tống Thanh Hàn.
Phản ứng kịp, nó vội nhào tới ôm chặt lấy Tống Thanh Hàn, cố gắng dùng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690852/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.