Võ Đại Hổ khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt:
"Ngươi tới đây chẳng lẽ chỉ là để chế giễu bọn ta thôi sao?"
Ngũ Khắc liếc một cái ra phía sau, nơi đám thuộc hạ của y đi theo. Những kẻ này phần lớn đều đã bị đánh mấy chục đại bản, lúc này nhìn bộ dạng rã rời, khí thế hừng hực trước kia đã sớm biến mất.
Y hừ lạnh, giọng khàn khàn:
"Ta là tới xem thử, kẻ vu oan bừa bãi cho người khác sẽ có kết cục gì. Nếu xử quá nhẹ, có lẽ bọn thủ hạ vô dụng của ta lại nảy ra tà tâm mất."
Đám người bị gọi tên vốn đang ủ rũ, bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt tò mò nhìn về phía Tiêu Phàm cùng đám người Tiểu Tứ.
Trên mặt Tiêu Phàm tuy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì không khỏi cảm thấy khóc dở cười.
Xong rồi, lần này đúng là hay thật, cả hai bên đều ép hắn phải đưa ra quyết định. Làm tốt thì chẳng qua chỉ là sẽ không bị Mục Hãn Mặc trách tội, làm không tốt thì cả ba phía đều sẽ trách hắn.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức đưa ra quyết định đẩy chuyện này sang cho Mục Hãn Mặc.
Danh xưng Quân vương một nước chẳng phải là để dùng vào những lúc thế này sao? Dù sao thì phán quyết của Mục Hán Mặc có lý hay không thì trước mắt hai vị đại nhân đang đứng sừng sững như hai pho Phật sống kia cũng sẽ chẳng buồn hé nửa lời chất vấn..
Nghĩ vậy, hắn khẽ hắng giọng, cất lời:
"Chuyện này ta sẽ bẩm báo lên Đại vương, đợi Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690834/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.