Tống Thanh Hàn nắm chặt góc chăn, trong mắt thoáng qua một tia trầm ngâm, tựa hồ đang cân nhắc về cách nối tiếp câu nói ấy.
"Trước kia vì sao ngươi không nói với ta?"
Nếu Võ Đại Hổ thực sự nghĩ như vậy, thì cuộc nói chuyện này lập tức trở nên nghiêm túc, tự nhiên chẳng thể tiếp tục giận dỗi vô lý được nữa.
Võ Đại Hổ trầm mặc hồi lâu mới đáp:
"Trước đây cũng do...không biết có thể từ chiến trường trở về được hay không, cho nên..."
Nên mới không nói nhiều, sợ nếu có chuyện gì bất trắc thì cậu sẽ càng đau lòng hơn.
Tống Thanh Hàn nghe ra ý tứ ấy, nước mắt lại trào ra ào ạt.
Võ Đại Hổ như bừng tỉnh, quay sang an ủi:
"Tiểu Hàn, đừng nghĩ nhiều, lúc mang thai dễ suy nghĩ lung tung thôi. Thực ra mọi chuyện không nghiêm trọng như vậy..."
Hắn sợ cậu hiểu lầm rằng mình xem nhẹ chuyện liên quan tới Gia Nghi, bèn lập tức ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Tống Thanh Hàn khóc đủ rồi, đưa tay lau mặt, hừ lạnh một tiếng, không vui nói:
"Ngươi nói ngươi nhận nhầm Gia Nghi thành ta, nhưng ngươi chưa từng nghĩ rằng... biết đâu hôm đó thực sự là ta thì sao ư?"
Võ Đại Hổ khựng lại, buột miệng:
"Nhưng mà ngươi..."
Ánh mắt hắn bỗng co lại, tựa hồ hiểu ra điều gì, giọng nói cũng run lên:
"Ngươi muốn nói... hôm đó là ngươi?"
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới khả năng này, chỉ là sau đó tra xét kết quả chẳng mấy khả quan, nên mới đem mục tiêu đặt lên người Gia Nghi. Đợi đến khi biết Tống Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690819/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.