Tiểu Thạch Đầu dường như vẫn còn chút ấn tượng với Đại tướng quân, chẳng hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn bật cười khanh khách.
Tống Thanh Hàn thầm cảm thấy may mắn vì Tiểu Thạch Đầu không sợ người lạ, nếu không thì bọn họ sao có thể thuận lợi đi đến tận đây.
Đại tướng quân cũng rất hài lòng với biểu hiện ấy, cúi đầu trêu đùa một lúc rồi nói:
"Các ngươi yên tâm, sẽ không tái diễn chuyện từng xảy ra ở đất Man Di nữa."
Thấy ông ngay cả chuyện Ô Tản dọa Tiểu Thạch Đầu cũng biết rất rõ, Tống Thanh Hàn ngầm giật mình.
Võ Đại Hổ thì chẳng nghĩ nhiều, hành lễ xong liền kéo tay cậu rời khỏi trướng.
Có lẽ vì trại thương binh vốn là đại bản doanh của Tống Thanh Hàn, nên tuy ánh mắt người trong trại nhìn họ có hơi kỳ lạ nhưng chẳng ai chỉ trỏ bàn tán gì.
Còn Thư Lạc sau bao ngày không gặp, vẫn y như cũ, lập tức chạy tới nắm lấy Tống Thanh Hàn, từ trên xuống dưới nhìn mấy lượt. Khi thấy cậu không bị thương tổn gì, y mới phấn khích nói:
"Ngươi thật lợi hại, ra vào đất Man Di như chốn không người. Muốn đi thì đi, muốn về liền về được luôn!"
Phong thái nghiêm nghị của thủ lĩnh quân y vừa mới dựng lên đã bị câu nói nhảm của Thư Lạc phá tan.
Hắn ho nhẹ, cố ra vẻ lạnh nhạt nhìn Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ, trầm giọng nói:
"Các ngươi là kẻ mang tội cứ ở khu phía Đông, đừng tùy tiện đi lại, rõ chưa?"
Tống Thanh Hàn hiểu rõ cách bố trí trại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690800/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.