Bốn người lại tiếp tục lên đường, nhưng người dẫn đầu lần này lại là Tiêu Diễn bởi Võ Đại Hổ vốn chẳng biết phải đi hướng nào.
Đến nước này rồi, Võ Đại Hổ cũng không cần giả vờ mất trí nữa, nên Tống Thanh Hàn hiểu ra những gì hắn thể hiện trước đó đều là thật. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả, như có một bức tường cao sừng sững chắn giữa hai người, mà cả hai lại chẳng ai có ý định phá bỏ nó.
Người vốn trầm lặng như Tiêu Diễn lúc này cũng thấy không khí có phần kỳ quái, bèn mở miệng tìm chuyện nói:
"Lang chủ, trước đây ngài chém người kia một nhát, hắn vẫn sống sót. Ta đã nói lang chủ không phải loại người bừa bãi giết kẻ vô tội rồi nhưng bọn họ vẫn chẳng tin."
Tống Thanh Hàn chỉ hững hờ gật đầu, đáp qua loa:
"Vậy thì tốt. Đừng bận tâm đến người khác. Giờ chúng ta về thẳng Thanh Mộc sao?"
Tiêu Diễn theo bản năng liếc Võ Đại Hổ một cái, thấy hắn không lên tiếng, mới khó xử nói:
"Về Thanh Mộc thì tất nhiên phải về, nhưng vì thân phận tù binh của chúng ta, e là sẽ rắc rối hơn đôi chút..."
Về điểm này, Thanh Mộc cũng giống như Man Di - đối với binh sĩ từng là tù binh, cách đối xử có thể nói là nghiêm khắc.
Dù họ bị bắt bất đắc dĩ, dù chưa từng để lộ chút tin tức quân sự nào nhưng chỉ cần từng ở lại đất địch rồi quay về, điều đó đã đồng nghĩa với phản bội.
Tống Thanh Hàn không hiểu rõ bên trong, thấy Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690796/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.