Tiêu Diễn nhanh chân đi đến bên Tống Thanh Hàn, thấp giọng hỏi:
"Lang chủ không sao chứ?"
Tống Thanh Hàn nhìn Võ Đại Hổ thật lâu, thấy hắn hoàn toàn không liếc về phía mình, trong lòng không khỏi dâng lên một tia mất mát. Nhưng cậu biết giờ không phải lúc để giận dỗi, bèn khẽ gật đầu với Tiêu Diễn, nhẹ giọng đáp:
"Không sao, chúng ta qua đó đi."
Mặc Khắc trơ mắt nhìn Tống Thanh Hàn và Tiêu Diễn đi vòng ra sau lưng Võ Đại Hổ ngay trước mắt mình, sắc mặt âm trầm:
"Giờ có thể thả Ô Tản ra rồi chứ?"
Võ Đại Hổ đưa con dao trong tay về phía trước, giọng nhàn nhạt:
"Cho chúng ta ba con ngựa, không yên tâm thì có thể phái một người theo. Chờ ra ngoài mười dặm rồi ta chắc chắn sẽ để y lại."
Ô Tản chớp lấy cơ hội, mặt mũi dữ tợn quát:
"Võ Đại Hổ, đồ lừa đảo! Ngươi dám lừa ta bấy lâu. Ta phải giết ngươi! Chủ thượng! Đừng lo cho ta. Giết bọn chúng báo thù cho ta đi! Á..."
Y vừa định vùng vẫy thì Võ Đại Hổ đã tiện tay điểm mấy huyệt ở cổ tay và đầu gối, Ô Tản lập tức mềm nhũn như bùn nhão, ngoài cái miệng còn có thể mấp máy ra thì toàn thân không nhúc nhích được nữa.
Sắc mặt Mặc Khắc biến đổi không ngừng, dường như đang cân nhắc đề nghị ban nãy của Ô Tản.
Dùng mạng của thống soái tam quân để đổi lấy tính mạng cả nhà Võ Đại Hổ là đáng hay không đáng?
Võ Đại Hổ liếc về sau, như nhận ra điều gì, không cho Mặc Khắc thêm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690795/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.