Nghe xong lời của Tống Thanh Hàn, đám thị vệ không khỏi kinh hãi, trừng to mắt:
"Cái gì? Vậy... vậy sao ngươi biết?"
Bọn họ chỉ biết Võ Đại Hổ có phu lang và đối với phu lang cực kỳ tốt. Còn tên của phu lang hắn, chẳng ai rảnh rỗi mà đi dò hỏi, dù sao rời khỏi chiến trường rồi cả đời chưa chắc đã có cơ hội gặp mặt dù chỉ một lần.
Tống Thanh Hàn khẽ sờ sống mũi, nhẹ giọng đáp:
"Trước kia ta từng gặp Võ đại nhân và phu lang của ngài ấy ở Thành Nguyệt Bán, khi đó suýt chút nữa tưởng ngài ấy gọi ta. Sau lại nghĩ trùng tên thật có duyên, nên mới ghi nhớ chuyện này."
Đám thị vệ nghe vậy đều lộ vẻ bừng tỉnh, không hỏi thêm chi tiết. Ánh mắt họ chạm nhau, như đang dò xét ý nhau.
Bọn họ cũng chẳng nghi ngờ Tống Thanh Hàn bịa đặt, loại chuyện này chỉ cần tùy tiện hỏi thăm là rõ, có gì phải lừa? Huống hồ, một sinh nam khổ mệnh lại còn mang theo con như cậu, có lừa được bọn họ thì cũng đâu được lợi gì.
Nhân cơ hội ấy, Tống Thanh Hàn khẽ dụi khóe mắt, chờ vành mắt hơi ửng đỏ mới ngẩng đầu, dịu giọng tiếp:
"Võ đại nhân chỉ là quá nhớ phu lang mà thôi. Nếu các vị cho ngài ấy hy vọng, đến khi ngài ấy gọi ta đến mà phát hiện không phải người mình mong đợi, chẳng phải sẽ thất vọng lắm sao? Lỡ khi đó ngài ấy nổi giận, ta biết phải làm thế nào đây..."
Lời ấy khiến đám thị vệ thuận theo logic của cậu, chẳng ai nghĩ sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690770/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.