Võ Đại Hổ như thể không nghe thấy lời Tống Thanh Hàn, cứ lặng lẽ đi theo phía sau, giống hệt một cái đuôi nhỏ. Cậu đi múc nước hay lấy khăn, hắn đều không nói một câu, chỉ ngơ ngác nhìn.
Tống Thanh Hàn vắt khô chiếc khăn, nhẹ nhàng áp lên mặt hắn lau chùi. Thấy hắn nhắm nghiền mắt, trông như hòn đá nhỏ, còn thoáng lộ vẻ ấm ức, cậu không khỏi thấy buồn cười.
Cảm giác này thật sự mới mẻ. Có lẽ sau này ở nhà cũng nên thử chuốc hắn say vài lần xem phản ứng thế nào.
Giúp hắn rửa mặt, rửa chân xong, Tống Thanh Hàn thấy hắn trừng đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, cậu bèn như dỗ trẻ con vỗ nhẹ lưng hắn, khẽ bảo:
"Được rồi, nằm xuống ngủ đi. Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe."
Cậu còn chưa nói hết câu, trước mắt bỗng quay cuồng, cổ họng bật ra một tiếng kêu khe khẽ. Ngơ ngác nhìn gương mặt Võ Đại Hổ, cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Môi bỗng ấm lên, tiếp đó, chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang diễn ra.
Có lẽ vì động tác của Võ Đại Hổ quá mức nhẹ nhàng, nên Tống Thanh Hàn quên mất mình đang là một sinh nam mang thai ba tháng.
May mắn là sau đó cơ thể không xuất hiện dấu hiệu bất thường, phát hiện ấy khiến cậu thở phào.
Thế nhưng Võ Đại Hổ dường như vẫn chưa thỏa mãn, ôm chặt cậu, miệng gấp gáp gọi tên cậu, như muốn khắc ba chữ "Tống Thanh Hàn" vào tận xương cốt.
Mặt cậu đỏ bừng, không nhịn được thả lỏng thân thể, để mặc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690768/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.