Gia Nghi vô thức lắc đầu, thấy Tống Thanh Hàn trở về, trên tay cầm theo một túi đồ gì đó rồi định rời đi tiếp, y không nhịn được nói:
"Sau này rác đừng có vứt bừa bãi, lại phải phiền ta dọn giúp ngươi."
Tống Thanh Hàn khựng lại, quay đầu liếc chỗ mình vừa ném giấy, trên mặt lộ vẻ áy náy, cậu hơi ngượng ngùng nói:
"Ngươi đem nó đốt rồi à? Vậy thật đa tạ ngươi, sau này ta sẽ chú ý hơn."
Trước khi rời đi, cậu như chợt nhớ ra gì đó, bất ngờ nói:
"Các vị đại nhân ở Vũ Lâm Vệ hình như thường được gặp Hoàng thượng, không biết bọn họ có cách nào đặc biệt để liên lạc với Hoàng thượng không? Nếu có, thì địa vị của họ chắc sẽ cao hơn nhiều so với tướng lĩnh bình thường nhỉ?"
Gia Nghi nhất thời chưa hiểu Tống Thanh Hàn hỏi vậy là có ý gì, nhíu mày đáp:
"Làm sao ta biết được? Ngươi quản mấy chuyện rỗi hơi này làm gì?"
Tống Thanh Hàn nhún vai, tiếc nuối lắc đầu, khoác túi vải lên vai, vén rèm cửa bước ra ngoài.
Cá đã cắn câu, cậu quả thật chẳng cần bận tâm nữa, chỉ cần yên lặng chờ mọi việc tiếp diễn là được.
Sau khi Tống Thanh Hàn rời đi, gian lều trở lại yên tĩnh. Lúc này Gia Nghi mới bừng tỉnh, hiểu ra hàm ý trong câu nói của Tống Thanh Hàn. Y vô thức đưa tay sờ vào trong ngực, chạm đến tờ giấy đã nhàu nát, khẽ lẩm bẩm:
"Phú quý cầu trong hiểm, liều một phen xem sao..."
Ý đã quyết, ánh mắt y trở nên kiên định. Y đột ngột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690749/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.