Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn như thường lệ ôm Tiểu Thạch Đầu ra khỏi cửa, trước tiên dọn sạch khu vực gần đây, sau đó mới lấy hết can đảm bước về phía bên chỗ Võ Đại Hổ.
Để tránh xảy ra chuyện suýt bị nhận ra như hôm qua, cậu cố ý tìm một tấm lụa đen che mặt, vừa đi vừa ngó nghiêng, trông chẳng khác gì kẻ đang lén lút, khiến không ít thị vệ ngoái đầu nhìn về phía cậu.
Có lẽ nhận ra ánh mắt kinh ngạc ấy, Tống Thanh Hàn ngượng ngùng gật đầu, nói nhỏ:
"Trên mặt ta bị dị ứng... dị ứng thôi..."
Tiểu Thạch Đầu đang cúi đầu nghịch ngón tay, không biết nghĩ ra điều gì, bỗng ngẩng đầu lên, giọng non nớt vang rõ:
"Dị ứng!"
Âm thanh sữa mềm kia lại có sức chấn động kỳ lạ, khiến các thị vệ đồng loạt rời tầm mắt khỏi Tống Thanh Hàn, chuyển sang nhìn thẳng vào mặt thằng bé, cố gắng kiềm chế vẻ kỳ quái trên mặt.
"Đứa nhỏ này đáng yêu quá, sao lại chạy vào quân doanh thế này?"
"Ai mà biết, chắc nhà không ai trông. Cũng tội quá... haiz, ngoan ngoãn như thế."
"Đúng vậy, nhóc còn cười với ta nữa. Giá mà phu lang ta cũng sinh cho ta một đứa đáng yêu thế này."
"..."
Tống Thanh Hàn nghe mấy lời bàn tán, liền cúi đầu, khẽ kéo áo choàng phủ lên đầu Tiểu Thạch Đầu, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Có vẻ chỉ che mặt mình thôi là không ăn thua, Tiểu Thạch Đầu còn thu hút sự chú ý hơn cả cậu.
May là thằng bé dường như nhận ra mình vừa làm cậu không vui,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690747/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.